slider1

Những câu chuyện nhỏ cho mùa Giáng Sinh (Phần 1)

(NewsMedia.VN) - Trước giáng sinh một ngày, cô bé Rose ngỏ ý với cha: “Con thật sự muốn có một xe đạp hơn mọi thứ khác.”
Tác giả: ST     

Người đọc: Hoài Như 
Tech mix: NewsMedia     
Biên tập: Greenstar 
Độ dài: 06:25



Xe đạp tặng cô bé ở thời điểm này đã gây khó khăn cho ông, vì tất cả món quà chuẩn bị vào ngày Noel đã hoàn tất... và dĩ nhiên ông đang trong tình trạng "ngân sách cạn kiệt".
Đêm hôm ấy, lúc Rose và các em trai đang cuộn mình trong nệm ấm, thì cha cô lại cặm cụi trong nhà kho vì nghĩ rằng cha mẹ đâu có thể thất hứa với con cái. Ông đã Mất gần bốn giờ đồng hồ lấy đất sét làm thành một chiếc xe đạp nho nhỏ.
Ngày Giáng Sinh.
Rose mở thùng quà và thấy chiếc xe đạp bằng đất sét cùng với tấm thiệp. Đọc thiệp xong, cô bé bỗng òa khóc:
“Không bao giờ con có được xe đạp nào đẹp bằng chiếc xe cha đã tặng. Cha đã cố gắng để con vui trong ngày lễ. Con đâu biết cha không còn tiền, con xin lỗi vì đã vòi vĩnh cha". Cô bé rất hạnh phúc với món quà.
Các em thân mến,
Đâu phải ai cũng có thể mua được một chiếc xe đạp bằng đất sét như cha cô bé Rose đã tặng. Món quà giá trị không phải là món quà đắt tiền hay to lớn. Món quà giá trị nhất chính là "tấm lòng" của người tặng quà. Các em hãy luôn nhớ câu này nhé: "Của cho không bằng cách cho!"
Câu chuyện thứ hai: Món quà Giáng Sinh
Hai mươi năm trước.
Nơi cửa phòng lớp năm, Daniel bước vào đời tôi với đôi giày to quá khổ và cái quần rách. Gia đình cậu bé đến đây hái trái thuê theo vụ mùa. Cậu bé đâu biết là mình mới vừa nhập vào một lớp học gồm những đứa trẻ mười tuổi, vốn khá giả, chưa biết mặc áo rách bao giờ. 25 cặp mắt nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, cho đến giờ chơi bóng chày buổi chiều, khi cậu bé thắng trái đầu tiên thì lớp mới... nể vì đôi chút.
Trong lớp có một cậu bé tên là Charles, cậu ta vốn đã mập lại ít chơi thể thao, nên đánh hụt banh tới lần thứ hai trước sự thất vọng của các bạn. Daniel tiến đến và nhẹ nói: "Kệ tụi nó, bồ đánh được mà". Được động viên, Charles tươi tắn hẳn lên và cậu đã thành công. Từ đó, dù lớp học có vẻ thù nghịch, nhưng Daniel đã âm thầm thay đổi mọi thứ... kể cả chính tôi nữa. Chỉ vài tháng sau, cậu bé đã là "trung tâm". Cậu bé chỉ cho bọn trẻ cùng lớp đủ điều như: làm sao biết một trái cây có thể ăn được, hay phải đối xử thế nào cho đúng với người khác.
Lễ Giáng Sinh.
Học trò tặng quà cho tôi, riêng Daniel vẻ mặt bình thản, ghé tai tôi nói nhỏ: "Vụ mùa đã kết thúc. Ngày mai gia đình em lại đi nơi khác rồi". Hiểu ra mọi chuyện, mắt tôi nhòe đi. Cậu bé lấy ra một viên đá màu xám, lịch sự đặt trên bàn, nhìn vào mặt tôi và nói: "Em tặng cô. Em đã mài nó rất kỹ". Ôi, làm sao quên cái khoảnh khắc đó?
Năm tháng trôi qua...
Mỗi dịp Giáng Sinh, con gái tôi thường bắt tôi kể lại chuyện ấy. Câu chuyện luôn được bắt đầu bằng việc bé ngồi vào lòng tôi, tay cầm viên đá nhỏ được mài nhẵn năm xưa. Lời nói đầu của bé bao giờ cũng là: "Lần cuối cùng mẹ gặp Daniel là lúc anh tặng mẹ viên đá này và kể cho mẹ nghe về những thùng trái cây đã hái. Chuyện xảy ra trước khi con sinh ra". Còn tôi thì kết thúc câu chuyện bằng: "Bây giờ thì anh ấy đã lớn rồi". Rồi hai mẹ con tôi tự hỏi không biết giờ này Daniel ra sao. Con gái tôi nói: "Con tin anh ấy đã nên người". Rồi cháu vui vẻ kết thúc cuộc nói chuyện của hai mẹ con.
Tôi hiểu ra rằng:
Mỗi khi cầm viên đá vốn vẫn nằm trên bàn làm việc, tôi lại nhớ đến Daniel và nhẹ chào: "Chào nhóc. Cô đây. Mong em không còn kiếm sống bằng việc đi hái trái thuê nữa". Dịp Noel, tôi thường cầu nguyện thêm: "Chúc em Giáng Sinh vui vẻ, cho dù em đang ở đâu và làm gì chăng nữa."
Câu chuyện thứ ba: Chia sẻ
Métro của Paris nổi tiếng nhanh và đúng giờ. Đến Paris mà không đi Métro thì quả là một thiếu sót, nhất là trong những ngày cả Paris đang chào đón giáng sinh để có thể nghe tiếng reo mừng hát ca của cả trăm ngàn con tim giới trẻ cùng Yêu một Chúa, cùng một đức tin... vang lên từng chặng đường hầm.
Tuy toa tàu nào cũng đầy người, nhưng những người hành khất vẫn có thể chen chân. Có một ông cụ bị mù cùng với chú chó của mình từ cuối toa đi lên, vừa đi vừa chĩa đĩa thiếc cũ xin tiền mọi người. Cùng lúc ấy, từ đầu toa, một cô bé dáng vẻ xanh gầy, có lẽ là trẻ mồ côi cũng ngả nón xin tiền.
Mọi người trên tàu đã rộng lượng giúp đỡ cả hai. Khi hai người gặp nhau, cô bé tránh sang một bên, kính cẩn nhường chỗ cho cụ già hành khất và chú chó. Mọi người tròn mắt nhìn, vì không ngờ giữa xã hội bon chen này lại Tìm được một cô bé ăn xin lễ phép, biết kính người già, nhường kẻ tàn tật như vậy. Nhưng họ lại còn kinh ngạc hơn khi cô bé bốc một nắm tiền vừa xin được chia cho cụ già. Cả toa bỗng im lặng... Ồ, cô bé ăn xin mà cũng biết “bố thí”!
Các em thân mến,
Cô bé đã cho mọi người nhận ra một điều kỳ diệu, không phải bằng những lời nói van nài, cầu xin mà bằng trái tim chân thành: "Tuy có đói rách, nhưng cô đã không để tiền bạc làm mù mắt, không nhìn thấy đồng loại đang khổ đau."
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Ring the Bell - Sóc Chuột

2. Cô bán bán diêm - Bé Bảo An
(...)
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email: banbientap@newsmedia.vn.
Newsmedia ,Radio newsmedia ,Radio Online ,Audio Book ,Truyện ngắn ,Truyện dài ,Kinh dị ,Thiếu nhi ,Tình cảm ,Trinh thám ,Kiếm hiệp , Hip Hop Focus

0 nhận xét:

Your left Slidebar content. -->