slider1

Những mùa Osaka (Phần 2)

(NewsMedia.VN) - Cuối tháng mười hai, trận tuyết thứ ba đến và phủ kín những con đường của Osaka. Hôm ấy, Yuji rủ tôi đi ăn mì Ramen. Quầy mì nằm trên một con đường nhỏ, khách đến được xếp ngồi rất gần nhau trên những chiếc ghế gỗ thô sơ.

 Tác giả: Lynh Miêu     
Người đọc: Hiền Lương Xal 
Tech mix: Linh Leny     
Biên tập: Min Shushi 
Độ dài: 08:47


 

Những tô mì ramen thơm và bốc khói nghi ngút. Xung quanh tôi, chẳng ai nói chuyện, chỉ nghe thấy những tiếng xì xụp húp, nuốt ngon lành. Yuji không nói gì, tôi cũng im lặng không nói, để vị giác tận hưởng hương vị mì Nhật Bản.
Người ta nói rằng, để thưởng thích mì Ramen, phải biết thích thú cái không khí chung đụng nơi các quán nhỏ và thích luôn cả tiếng húp, nuốt ồn ào của những người ăn. Những quán mì Ramen ngon nhất lại là nằm ở những quầy hàng có vẻ như nhỏ bé, thô sơ nhất. Bất chợt thấy nhớ Hà Nội. chẳng phải những món ăn ngon nhất của Hà Nội đều nằm trên những con đường nhỏ xíu, những ngóc ngách nhỏ xíu, quán cũng nhỏ xíu đó sao. Nghĩ rồi lại thấy sống mũi hơi cay. À, chắc tại vừa rồi, cho nhiều ớt quá.
Ăn xong mì, tôi và Yuji đi bộ trên những tuyến phố nhỏ, tuyết không ngừng rơi xuống làm lạnh cóng bầu không khí xung quanh. Tôi nhớ hồi còn ở Việt Nam, khi trời lạnh, tôi thích đút tay mình vào túi áo của người đi cùng, để cảm thấy chút ấm áp rất dễ thương mà mùa đông mang lại, nhưng đi với Yuji, tôi lại không dám làm như thế. Yuji đi song song bên tôi, vẫn như mọi lần, anh im lặng chạy theo những dòng suy nghĩ, hoặc có thể anh đang chẳng nghĩ gì. Ban đầu, nhịp bước của chúng tôi rất đều nhau, nhưng sau, tuyết làm bước chân của tôi ngày càng nặng. Tôi bước chậm hơn Yuji một đoạn. Yuji đi chậm lại để đợi tôi, tiện đà, tôi hơi níu tay anh. Và rồi, tôi đút luôn tay mình vào túi áo Yuji để tìm hơi ấm. Tôi ngước lên nhìn Yuji để xem phản ứng. Thấy môi anh khẽ cười. Tôi cũng cười. Và chẳng ai nói gì thêm nữa.
Cứ thế, chúng tôi đi chậm rãi. Bàn tay chúng tôi đan vào nhau trong túi áo của Yuji. Tuyết vẫn không ngừng rơi, nhưng chẳng hiểu sao tôi không thấy nó lạnh nữa.

Trước ngày tôi về Việt Nam nghỉ hè ba tháng, hoa anh đào nở kín những con đường Osaka. Công viên thành Osaka, những cánh anh đào khoe sắc rực rỡ như muốn níu chân những người lữ khách. Tôi thích vẻ đẹp của hoa anh đào, nó mong manh nhưng đầy kiêu hãnh. Nó khiến tôi muốn ngắm nhìn một cách đầy nâng niu.
Suốt mùa hoa anh đào nở, tôi và Yuji đều bận rộn với những kì thi. Chúng tôi ít gặp nhau hơn, và mỗi lần gặp tôi lại thấy anh gầy đi đôi chút. Yuji Tanaka rất trắng, anh lại cao và gầy nên nhìn rất thư sinh. Chẳng hiểu sao, nhìn Yuji tôi lại nghĩ đến những bông hoa anh đào, chắc tại anh cũng “mong manh nhưng đầy kiêu hãnh”.
Dạo gần đây mỗi lần gặp tôi, Yuji đều có vẻ rất bồn chồn, khác hẳn với sự trầm tư mà tôi thường thấy ở anh. Đôi lần, Yuji định quay sang tôi như định nói điều gì đó, nhưng thấy tôi đang chăm chú vào công việc của mình, anh lại thôi.
Một ngày đầu tháng năm, tôi và Yuji đi dạo quanh công viên thành Osaka. Những cánh hoa anh đào tung bay trong gió tạo nên một khung cảnh đẹp lạ lùng. Cuộc đời của hoa anh đào vốn ngắn ngủi, chỉ mười ngày kể từ lúc nở rộ tươi xinh. Cánh hoa anh đào vốn mỏng và nhẹ, khi rơi rụng tựa như đang bay lượn cùng gió hát vũ khúc tạ từ. Cánh hoa tung bay như chưa hề héo tàn, chưa hề nhuốm chút sầu li biệt.
Trước khung cảnh đẹp và buồn ấy, bỗng Yuji lên tiếng hỏi tôi. Anh hỏi khi về Việt Nam, tôi có gặp người ấy. Giọng Yuji nhỏ và trầm, anh nói chậm rãi như cố giấu nỗi hoang mang. Tôi đáp lời Yuji, nói rằng mình sẽ gặp chứ. Yuji hơi thở hắt, trước khi mỉm cười gượng gạo. Tôi cũng cười…
Yuji à, đến bao giờ anh mới đủ can đảm để nói anh thích em…?

Yuji tiễn tôi ở sân bay. Hôm ấy, bầu trời Osaka xanh tươi. Nó khác với lần đầu tiên tôi gặp anh - bầu trời nhuốm màu ảm đảm. Thì ra chúng tôi đã cùng nhau đi qua bốn mùa mưa nắng, cùng nhau đi qua những mùa Osaka…
- Yuji à, thật may vì luôn có anh - Tôi nhìn vào mắt Yuji và thì thầm câu nói đó bằng tiếng Nhật.
Yuji khẽ nắm tay tôi, nhét vào tay tôi cuốn sổ tay be bé. Rồi anh nói vài câu tạm biệt, trước khi tôi vào phòng cách âm. Đến tận lúc tôi đi, Yuji vẫn chưa nói được với tôi lời mà tôi muốn nghe nhất…
Ngồi trên máy bay, không nén nổi tò mò, tôi lật giở những trang viết trong cuốn sổ tay của Yuji. Cuốn sổ tay tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần nhưng chưa một lần thật sự được đọc nó. Cuốn sổ tay không chỉ có thơ như những gì mà Yuji nói. Nó còn rất nhiều những dòng viết ngăn ngắn. Những dòng viết không thường xuyên. Nhưng đều là những dòng cảm xúc rất đặc biệt, về một cô gái nhỏ đến từ Việt Nam.
Dòng cảm xúc gần đây nhất, cách đây chưa đầy hai giờ. Yuji viết bằng tiếng Việt, chỉ ngắn ngủi ba chữ:
“Anh thích em”
Nhưng thật lạ kì, nó lại làm tôi khóc!
(Kết truyện)
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Do you - Yiruma
2. Because I love you - Yiruma
(...)
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email: banbientap@newsmedia.vn.

Từ khóa : Newsmedia ,Radio newsmedia ,Radio Online ,Audio Book ,Truyện ngắn ,Truyện dài ,Kinh dị ,Thiếu nhi ,Tình cảm ,Trinh thám ,Kiếm hiệp ,Những mùa Osaka (Phần 2)

0 nhận xét:

Your left Slidebar content. -->