slider1

Showing posts with label Mỗi ảnh một câu chuyện. Show all posts

Hóa ra anh yêu tôi hơn tôi tưởng

Một đêm, nằm ngủ cạnh chồng, tôi đang mơ một giấc mơ rất đẹp. Chẳng hiểu sao, chồng tôi bỗng ngồi phắt dậy, làm tôi giật mình tỉnh giấc.

Còn chưa kịp hỏi "Anh sao thế" thì bỗng có hai bàn tay thò ra, rồi thở dài thườn thượt, anh lại nằm xuống, rất nhanh sau đó lại vang lên tiếng ngáy "long trời lở đất".

Tôi đã ở bên người đàn ông này 12 năm. Có rất nhiều chuyện đã diễn ra bình yên như nó vốn có, đó là những tình cảm nhỏ bé, những rung động nhỏ bé và những xúc cảm nhỏ bé. Đêm hôm đó, ngoài trời lất phất mưa phùn, trong phòng ấm áp. Tôi bỗng nhớ lại biết bao câu chuyện.

Vùng 51 của CIA và những điều tối mật

(Khám phá) - Lần đầu tiên CIA thừa nhận có sự tồn tại của Vùng 51, một căn cứ quân sự mà lâu nay được đồn đại là nơi Mỹ nghiên cứu người ngoài hành tinh, phẫu thuật xác chết của họ và cất giữ các tàu vũ trụ.

BẠN LỰA CHỌN CẢM XÚC NÀO?!

Vừa đi học thêm được một vài chữ về Tư vấn tâm lý học đường, có một đoạn trong bài giảng của thầy giáo nói về cảm xúc, mượn chữ thầy viết thành tâm sự vậy.

Hàng ngày bạn đang phải cố giấu đi nỗi buồn, kìm nén cơn tức giận, gồng mình chịu đựng nỗi sợ hãi hay không giám phá lên cười thích thú vì sợ bị đánh giá là “vô duyên”?!...

Bạn có biết?!
Giận dữ có thể mang lại sự nguy hiểm chết người, nhưng cũng có thể mang lại sự hồi sinh. Nỗi buồn có thể dẫn đến trầm cảm, nhưng cũng hỗ trợ làm lành vết thương tinh thần. Sợ hãi có thể gây suy nhược, nhưng sợ hãi cũng gây nên những phản ứng cấp cứu, báo hiệu nguy hiểm và tạo ra các hành vi tự vệ.

Và còn nữa
Sự thư thái làm tinh thần và thể chất khỏe mạnh. Sự vui vẻ khiến bạn giao tiếp với mọi người tốt hơn rất nhiều. Sự say mê giúp bạn tích cực làm việc và đạt được nhiều thành công.

Khi né tránh những cảm xúc của bạn thì nghĩa là bạn không biết chính mình, bạn bị mất đi cảm xúc tốt, cùng với sự dập tắt cảm xúc xấu. Né tránh tạo sự mệt mỏi, làm tổn hại các mối quan hệ của bạn. Né tránh những cảm xúc chúng ta không thích, chúng ta sẽ xa lìa những cảm xúc thú vị.

Hãy Kết bạn với tất cả cảm xúc của bản thân: Sự tức giận, sự buồn bã, sự sợ hãi, sự ghê tởm, sự ngạc nhiên, sự mừng vui… Ta sẽ được sống cuộc sống của mình!

Hãy để "Yêu thương" của bạn thể hiện nỗi buồn hay sự giận giữ bằng nhiều cách, Khi qua rồi sẽ lại “Để yêu thêm!”

Tháng mười hai xoay những chiếc lá nhỏ

Nhanh thật! Vậy là đã đang đếm những ngày cuối của năm 2013, thời gian có phải là vô tình với nhân gian hay chính nhân gian vô tình để thời gian trôi mất!?

Lang thang chợt tìm thấy bài thơ hay về tháng 12, không rõ tác giả là ai, thích nhất hai khổ thơ đầu và cuối.

Tháng mười hai trốn vào trong rét mướt
Nghe chơi vơi một lời nguyện cầu
Những vì sao thăm thẳm mắt biếc
Chở nỗi nhớ của em về đâu ?

...

Tháng mười hai xoay những chiếc lá nhỏ
Thấy cây đời dịu ngọt và mong manh
Hình như nhớ cũng sinh ra từ đất
Chở tình yêu về phía có anh.

Từ khóa : Newsmedia ,Radio newsmedia ,Radio Online ,Audio Book ,Truyện ngắn ,Truyện dài ,Kinh dị ,Thiếu nhi ,Tình cảm ,Trinh thám ,Kiếm hiệp ,

CẢM GIÁC TRÊN DÂY!

CẢM GIÁC TRÊN DÂY!

Vừa đọc xong “Cảm giác trên dây” của Nguyễn Ngọc Tư, nhân vật cô giáo tên Nghĩa (trùng trên mình) ban đầu khiến mình đồng điệu, nhưng kết chuyện, mình không thể chịu đựng được cùng cô ấy nỗi đau khi cảm xúc bị phản bội, cảm xúc trong sáng của một người mong muốn làm nghề theo đúng lương tâm của mình và lương tâm nghề nghiệp bị phản bội!.
Ngay lúc đó, trước khi bước vào ca dạy chiều, mình đã thốt lên cảm thán oán hận Nguyễn Ngọc Tư sao mà cay độc với người làm thầy trong xã hội này đến thế!.

Chiều qua đi lang thang, gặp một người cùng nghề gọi là có chút ‘Số má” theo lời cậu ấy, mới ngộ rằng sự cay độc của Nguyễn Ngọc Tư ấy là còn nhẹ!...
Từ khóa : Newsmedia ,Radio newsmedia ,Radio Online ,Audio Book ,Truyện ngắn ,Truyện dài ,Kinh dị ,Thiếu nhi ,Tình cảm ,Trinh thám ,Kiếm hiệp ,

Chapter 2: Blood Debt

  Chapter 2: Blood Debt


5:00am. Broadway, Manhattan, NewYork
* Reng, reng, reng.
Tiếng chuông phát ra từ chiếc điện thoại di động, đánh thức người đàn ông vẫn còn đang trong tư thế ngái ngủ, trong một căn hộ trên đường Broadway. Ông ta vươn tay nhấn nghe.
- Ông Smith phải không?
- Vâng, tôi đây.
- Chúng ta gặp chuyện lớn rồi.
Smith ngồi bật dậy, cố lắng nghe thật kĩ tất cả những điều mà người kia nói. Tai ông ta ù đi. Ông vội vã mặc quần áo, hôn tạm biệt người vợ đang ngủ ngon và nhanh chóng dời khỏi nhà. Sáng mùa đông lạnh lẽo, tuyết bắt đầu rơi trên con đường vắng Broadway. Rảo bước thật nhanh, ông rẽ lên một nhà ga tàu điện trên cao gần nhất. Và lặng lẽ kiếm một chỗ ngồi gần cửa sổ. Chuyến tàu lao đi vun vút trong màn sương dày của sáng sớm. Hôm nay, sương mù rất đậm, dù là trong thành phố nhưng hầu hết các tòa nhà đều đã bị che phủ bởi lớp sương dày đặc, cảm tưởng như con tàu như đang bay vào cõi hư vô.
Adams Smith, chuyên viên sinh học cao cấp của tập đoàn Amaz Industries, chuyên nghiên cứu về các chủng virus mới và các loại virus chưa rõ nguồn gốc. Từng tốt nghiệp bằng sinh học ứng dụng tại MIT, đã có 10 năm kinh nghiệm nghiên cứu cho Nasa trong chương trình hệ sinh thái sao Hỏa, trước khi làm việc cho Amaz Industries. Điều gì đã lôi kéo ông từ làm việc cho một tổ chức không gian về đầu quân cho một tập đoàn gần như không có tên tuổi? Hai năm trước, ông phát hiện ra một chủng virus mới chưa được con người biết đến, có khả năng giết chết triệt để các tế bào ung thư mà hầu như không gây đau đớn cho bệnh nhân. Nasa muốn chuyển giao dự án của ông cho bộ Y tế nhưng ông không đồng ý. Đúng lúc đó thì Amaz.Ind đã nhảy vào tuyên bố tài trợ không giới hạn cho dự án này của ông. Vì đam mê nghiên cứu và theo đuổi các mục tiêu cá nhân, ông đã từ bỏ Nasa. Hai năm sau, dự án đã đạt được những mục tiêu không tưởng thì một sự việc đã xảy ra…
Chuyến tàu lao vun vút trong màn sương mù xuống Hạ Manhattan, Smith ngồi dựa đầu vào cửa sổ, cố gắng căng mặt nhìn cảnh vật xung quanh nhưng vô vọng. Dự báo thời tiết hôm qua đâu có thông báo hôm nay sương mù dày đặc đến vậy. Đang tập trung vào không gian bên ngoài thì tiếng loa thông báo, chuyến tàu sắp đến bến cầu Brooklyn, cũng là nơi Smith phải xuống nhưng lạ một điều, con tàu dường như không giảm tốc độ. Bằng trực giác của mình, Smith biết đã có chuyện xảy ra. Quả đúng như vậy, con tàu lao qua bến mà không dừng lại. Smith đứng dậy đập vào thành cửa ra vào của con tàu và cố gắng gọi lớn:
- Dừng tàu lại, tôi phải xuống bến này.


Không một tiếng đáp lại, ông đi lên phía toa trước để hỏi rõ nguyên nhân với người lái tàu nhưng cửa trước đã khóa, ông chạy về phía sau nhưng cửa sau cũng khóa nốt. Hoảng hốt, ông la lớn. Và cũng chính lúc này, ông mới thật sự hoảng sợ tột độ, những người ngồi cùng toa với Smith dường như bất động, họ không hề có phản ứng gì trước sự việc trên. Gương mặt vô hồn, ánh mắt vô hồn. Tất cả những người trong toa đều nhìn về phía trước, chỉ có một người đàn ông trùm kín mặt đang dựa người vào cửa ra vào nhìn ngang. “Chuyện gì xảy ra vậy”. Smith hoảng hốt, tim ông đập nhanh hơn, máu dồn lên não tới các bộ phận, lượng adrenalin trong máu tăng cao. Bản năng phân tích của ông trỗi dậy, ông tiến về phía chỗ mình và ngồi xuống, im lặng. Cả chuyến tàu đang bị bao bọc bởi màn sương và không thể nhìn thấy một chút gì nữa. Đúng lúc đó, một giọng nói cất lên:
- Chúng tôi đợi ông ở đây lâu rồi.
Tiếng nói phát ra từ người phụ nữ ngồi ở hàng ghế bên kia. Giọng nói vang vọng chất chứa đầy oán hận. Ông quay mặt sang nhìn. Một người phụ nữ mặc đồ đầm, đứng tuổi, tóc đen dài ngang vai, nhưng hỡi ôi khi người đó quay sang. Smith hét thất thanh. Một gương mặt, không nửa gương mặt là người, còn nửa còn lại thịt đã rã nát chỉ còn lại là xương. Chưa kịp thốt ra lời nào thì một tiếng nói khác đã phát ra ngay hàng ghế phía trên ông.
- Nợ máu phải trả bằng máu.
Tất cả những người trong toa quay lại nhìn ông. Ông sợ co rúm người. Kẻ thì chỉ còn là bộ xương, kẻ thì mọc ra những cánh tay từ bên vai và đầu, có thứ lại bò lổm ngồm dưới sàn với những bàn chân sắc nhọn, kẻ thì bám vào nóc toa tàu với cái mồm lởm nhởm răng. Một bầy quỷ trong toa.
- Mày phải chết!
Bất ngờ, kẻ đứng gần cửa ra vào, với đôi mắt đỏ đang rỉ máu, rút từ trong người ra một khẩu súng ngắn.
*Đoàng
Tiếng súng chát chúa, viên đạn rời khỏi nòng kèm theo một tiếng nổ đinh tai, xuyên qua lớp kính bảo vệ hành khách cạnh cửa ra vào, lao đi vun vút ghim vào ngực của Smith. Tiếng đạn ghim vào thịt, rồi tiếng rơi của vỏ đạn leng keng xuống nền tàu. Smith bị lực đẩy của viên đạn kéo văng ra sàn, máu văng tung tóe lên cánh cửa phía sau. Đau đớn và sợ hãi, Smith không thể nói được điều gì. Bỗng tiếng la hét hoảng loạn ở khắp nơi. Con tàu đột ngột phanh gấp. Tiếng ken két của hệ thống phanh như giật Smith trở về với thực tại. Chiếc điện thoại rơi xuống sàn, văng ra xa trong tiếng kêu tít tít. Màn hình hiện cuộc gọi được gọi đến từ người có tên: “Vector Harrison”.

- Nạn nhân là ai thế, Alex?
- Adams Smith, chuyên viên sinh học, làm tại Amz.Ind bị bắn ở cực ly gần và chết sau đó 10p. Chúng tôi đang thu thập vết đạn và kiểm tra hiện trường, sẽ báo cáo lại cho anh sau, trung úy Thomas.
- Tôi cần phải xem qua chỗ đó đã. Thật là bực mình khi phải làm việc vào cái thời tiết này.
Cảnh sát NYPD đã có mặt sau sự việc 20p tại nhà ga Công viên St John’s cách bến cầu Brooklyn 5km. Một người khách trên tàu đã gọi điện thông báo cho NYPD về một người đàn ông la hét hoảng loạn và một kẻ bịt mặt đã bắn ông ta. Hiện trường giờ đã được phong tỏa, cảnh sát đã chăng dây bảo vệ. Hành khách lố nhố đứng xem xung quanh ga tàu, toàn bộ khu vực nhà ga đã được đóng băng và chuyển các chuyến tàu còn lại sang một nhà ga khác gần đó.
Trung Úy James Thomas phụ trách khu vực công viên St John’s có mặt sau sự việc 30p, anh phụ trách khu vực này đã được 5 năm. Xuyên qua đám đông lố nhố cảnh sát lấy lời khác của các nhân chứng, anh vào trong toa tàu xảy ra vụ án. Một vệt máu dài kéo từ hàng ghế thứ 3 bên phải tới cuối toa. Dưới sàn là xác của Adams Smith. Lạ kì là trong giờ phút hấp hối, Smith vẫn cố gắng viết được điều gì đó lên bức tường - một chữ “Help”. “Ông ta có điều gì oan uổng sao”, James thầm nghĩ.
- Alex, có lẽ anh nên thông báo cho bên Amz.Ind và gia đình của ông Smith này đi. Có vẻ vụ này do tư thù cá nhân. Hãy khôn ngoan một chút, bọn phóng viên ở ngoài kia đã ngửi thấy hơi máu rồi đấy.
- Tôi hiểu rồi, thưa trung úy.
James quan sát kĩ xác của Smith, một gương mặt hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt, đôi mắt vẫn mở chừng chừng đầy sợ hãi, có vẻ như ông ta chết khi bị cưỡng bức tinh thần cao độ. Bên cạnh ông ta vương vãi giấy tờ của Amaz.Ind. Anh quay lại gọi một người cảnh sát thu thập hiện trường.
- Này anh kia, gói chỗ giấy tờ và cái điện thoại kia lại. Tôi cần xem nó ngay.
Người cảnh sát nhanh nhẹn gói đống giấy tờ và chiếc điện thoại lại rồi mang đi. Khi anh ta vừa bước ra khỏi con tàu, cả con tàu bỗng rung nhẹ. Người cảnh sát mất đà ngã sòng soài ra mặt đất, 2 cảnh sát ở gần đó chạy vội tới đỡ anh ta dậy. Trong khi đó, James vẫn còn đang đứng trên tàu với vài nhân viên khác. James hét lớn:
- Tôi đã bảo dừng con tàu lại rồi, các anh không nghe thấy à.
Tiếng nói vừa dứt, con tàu đột ngột chuyển động rời khỏi ga. Các nhân viên bên trong tàu liền chạy vội ra ngoài. Vài nhân viên khác chạy thật nhanh lên đầu tàu xem chuyện gì xảy ra, nhưng không kịp. Còn tàu được gia tốc bằng điện lên vận tốc tăng rất nhanh. James không còn cách nào khác, anh nhảy vội khỏi tàu.
- Gọi ngay cho bên kiểm soát giao thông, yêu cầu dừng con tàu này lại ngay.
- Tôi gọi rồi, nhưng bên họ bảo đã cho dừng hết hệ thống ở ga rồi. Tiếng Alex vọng ngay bên cạnh James.
- Cái gì?
Hai người quá đỗi bất ngờ trước sự việc, họ không kịp nghĩ, chỉ phản ứng theo bản năng.
- Lên xe đuổi theo con tàu này ngay!
Con tàu lao đi vun vút giữa thời tiết lạnh giá của khu Hạ Manhattan, hướng thẳng về phía sông East.

- Dậy đi, Adams. Dậy đi.
Tiếng nói réo rắt bên tai Adams, một lần nữa, kéo Adams trở về thực tại. Ông ta choàng tỉnh dậy, máu vẫn rỉ ở vết đạn trước ngực. Ông ta quờ quạng xung quanh.
- Giấy tờ của tôi đâu.
- Họ lấy đi cả rồi.
Tiếng nói phát ra từ cuối toa, một khuôn mặt xám ngoét, đôi mắt đen xì và cơ thể trắng bệch đang dần hiện ra trong ánh điện chớp tắt liên tục. Một bé gái, không một con quỷ đúng hơn đang tiến về phía Adams. Ông sợ hãi không nói được lời nào, gương mặt đó tiến tới gần ông, dí sát vào mặt ông, nói thầm bên tai ông.
- Mẹ cháu muốn gặp chú đấy
Kèm theo đó là một tiếng rú khủng khiếp. Adams chết lặng.
Một bàn tay rớm máu, gân guốc, dài ngoẵng, đầy những móng vuốt sắc nhọn xuyên qua lớp kính ở cánh cửa phía sau lưng ông, tóm lấy cổ ông, lôi ông lại phía sau. Những mảnh kính vỡ xé toác cơ thể Smith, trong tiếng cười điên dại của con quỷ mang dáng dấp một cô bé. Tiếng cười điên loạn, tiếng kính vỡ, hòa lẫn với tiếng ró rít, tiếng tàu điện bên ngoài. Các bóng đèn vỡ nát rơi xuống sàn.
Con tàu lao đi vun vút khỏi Coleman Square, trượt bánh khỏi đường ray, vượt qua đường Viaduct rồi lao thẳng xuống sông East. Đồ đạc bị xô đẩy rơi cả xuống sàn. Máu chan hòa cùng nước. Cả toa tàu dần chìm xuống dòng sông lạnh lẽo trong ánh mắt ngỡ ngàng của một người đứng trên bờ, trung úy James Thomas.
- Mẹ kiếp!
....

Tác Giả : Mạnh Cường
PS: Mong mọi người để lại comment

MAMCC - ' MaMa ' (Kinh dị)

Mama 

Vector Harrison lặng lẽ bước xuống khỏi chuyển xe bus 304 cuối cùng của ngày. Đường phố New York đã bắt đầu chuyển sang đông, thời tiết đã cũng dần lạnh lẽo. Công việc dồn đống nhưng Vector vẫn chưa giải quyết xong. Cuối tuần này còn là deadline cho bản dự án nhưng anh vẫn chưa có một ý tưởng khả thi nào. “Thôi kệ! Rồi đâu sẽ có đó thôi”. Anh thầm nghĩ rồi lại nhét headphone vào tai, phiêu theo những điệu nhạc réo rắt. “Này, cậu ơi giúp tôi với”. Vector giật mình quay lại. Một ông cụ đang chống gậy lê từng bước trên con đường lạnh một cách khó khăn. - Cậu ơi giúp tôi với. Ông cụ nhắc lại một lần nữa. Vector bỏ tai nghe, tiến tới gần. - Cụ ơi, cụ đi đâu vậy. Trời lạnh thế này rồi, con cháu cụ đâu? Ông cụ thở khó nhọc, mặt xám đi có lẽ vì lạnh và đói, tay run run cầm một vật - một lon nước ngọt đã bẹp dí, méo mó không rõ để làm gì: - Tôi đang trên đường về nhà, cậu làm ơn đưa tôi đến trạm xe bus kia với, người nhà tôi đang đợi ở đó. Vừa nói, ông vừa chỉ tay về trạm xe bus phía xa xa… … - Cháu là người nhà của cụ à, bố mẹ cháu đâu rồi? Cô bé con không nói gì, đôi mắt như vô hồn nhìn về phía trước, chân liên tục đung đưa. Chỉ nhìn anh rồi lại quay mặt đi. - Nó bị câm cháu ạ, chắc mẹ nó chỉ ở gần đây thôi. - Cụ ngồi xuống đi, để cháu đi mua cái gì đấy cho cụ ăn. Ông cụ ngồi xuống cũng không nói gì. Đôi mặt dường như vô hồn. Vector thì không thể nào hiểu nổi, tại sao lại có gia đình như vậy. Bỏ mặc con cái họ ngoài này, rồi để ông cụ lang thang vất vưởng mà không đi đón. Họ là loại người gì vậy. Vừa nghĩ anh vừa đi thật nhanh tới quán tạp hóa gần nhất, mua cho cụ chút gì đó. May mắn là anh đã tìm được một cửa hàng 24h ngay gần đó, cũng gần 12h rồi, trời thì lạnh, anh chỉ muốn về nhà thật nhanh để mai còn đi làm sớm. Tuy nhiên khi anh về đến trạm xe bus cầm theo được chút bánh và sữa cho ông cụ, thì lại chẳng thấy ông cụ đâu nữa. Chỉ còn lại con bé với đôi mắt vô hồn và cây gậy của ông cụ dựng vào thành bến xe bus. - Ông cháu đâu rồi? Vừa cất câu hỏi xong, anh mới nhận ra là con bé bị câm, đâu có thể trả lời được. Dạo này tâm trí để đi đâu không biết, anh đành ngồi xuống và chuẩn bị nhét tiếp headphone vào tai, thế nhưng… - Chú muốn gặp ông cháu à? - Cháu… cháu nói được sao…? Nó bỗng bật cười khanh khách, tiếng cười xé toác màn đêm yên tĩnh, một tiếng cười ghê rợn nhưng không phải phát ra từ nó, nó phát ra từ ngay trên nóc của cái xe bus. Tiếng cười ghê rợn kéo dài từng tràng khiến anh tê tái tới tận xương sống. Con bé cười cợt, đôi mắt chuyển sang trắng dã, cơ thể bắt đầu chuyển sang xám và bật tiếng: - Chú muốn gặp ông cháu thì ông cháu đây! “Bịch”, 1 cánh tay rơi từ trên mái xuống, kèm theo đó là tiếng leng keng của lon nước đã bẹp dí. Máu bắt đầu rỏ tong tong từ trên mái xuống ngay trước mặt con bé kia. Nó lại bật lên những tiếng cười ai oán. - Chú có muốn gặp mẹ cháu nữa không? Vector đã cứng họng từ bao giờ. Một làn khói đen từ người con bé bốc ra, luồn dưới ghế, xuyên qua chân và leo lên phía sau lưng anh. Một giọng nói không phải của người cất lên vang vọng tới lạnh gáy: - Con gái à, đến giờ ăn tối rồi?

Your left Slidebar content. -->