slider1

Cung đường lá bay (Phần 3)

(NewsMedia.VN) - Tôi trở lại những chuỗi ngày đi sau Chuông Gió. Cô ấy đứng đợi tôi rất lâu dưới hàng rào ti-gôn, đôi mắt như thôi miên về phía những khóm dã quỳ nơi bắt đầu con đường.

Tác giả: Lê Ngọc Minh     
Người đọc: Hoàng Hương, Hoàng Coco 
Tech mix: Hoàng Coco     
Biên tập: Minh Nguyệt




 

Ai đó nhẫn tâm treo thêm vài quả nặng vào con lắc trật nhịp của tôi, va đập lung tung chẳng còn theo quỹ đạo nào cả. Tôi vỡ bên này, vỡ bên kia.
Ở sau đám dã quỳ, qua mắt lá, Chuông Gió nhỏ bé hơn rất nhiều, gầy và xanh xao hơn. Màn sương mỏng mảnh bay nhè nhẹ, hoa sữa rơi trên đôi mi như quét mực tàu. Tôi không nhìn Chuông Gió, nhưng hình ảnh cô ấy vẫn luôn ở trong tôi, nơi nhiều gió nhất. Tôi muốn chạy thật nhanh đến cánh cổng ấy, cầm lấy bàn tay lành lạnh đưa Chuông Gió đi, để bàn tay ấy có thể đợi đến khi dã quỳ nở, tôi sẽ đặt vào một bó vàng cam, Chuông Gió sẽ không còn lạnh.
Tôi muốn ôm cô gái bé nhỏ ấy vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc để xoa dịu những thổn thức, nơi ngực áo, trái tim tôi cũng đang run rẩy. Tôi muốn... Nhưng đôi chân tôi, giây phút ấy như đã chết vĩnh viễn dưới gốc dã quỳ. Tôi chỉ thấy Chuông Gió quay đi, bước một mình trên cung đường lá bay, đầu nghiêng sang bên phải, như cô ấy đã thường như vậy. Đi ra khỏi dã quỳ, tôi nép sát vào tường rào ti-gôn, hoa rụng xuống cổ, xuống vai, lạnh lắm. Thật may Chuông Gió không một lần quay đầu lại, cô ấy vẫn luôn như thế, đi về phía trước, không ngoảnh lại.
Tôi là gió, là gió thì phải được tự do. Tôi cũng nên để những yêu thương của mình đuợc tự do. Chuông Gió đi về phía tương lai của cô ấy, tôi chẳng có quyền gì ngăn cản, chỉ sợ rằng một ngày Chuông Gió bị đau chân không thể tự đi, bị mắc mưa, sẽ không có ai cõng cô ấy về, không còn ai lau đi dòng sông không bao giờ cạn trên khóe mắt. Nhưng dã quỳ, chỉ nở khi ti-gôn đã rực rỡ từ lâu...
Chuông Gió sẽ ổn thôi, không phải cơn gió này, sẽ có cơn gió khác, lại khiến cô ấy leng keng…
Vậy còn tôi? Tôi chưa rõ mình sẽ thế nào, nếu phía trước kia, chỉ là ti-gôn. Có thứ gì đó không công bằng, Chuông Gió làm sống lại một nửa con người tôi đã chết, những điều giản đơn, tôi nhận ra được, bằng nước mắt của Chuông Gió. Tôi chẳng làm được gì cho cô ấy, ngay khi Chuông Gió có thể mở cánh cửa nội tâm, để tháo bớt nỗi buồn ra ngoài, thì tôi chạy trốn, đóng vai một kẻ hèn nhát núp sau đám dã quỳ. Không có chuông gió, gió sẽ đi đâu cho hết những khoảng không im lặng...
Đến lớp, tôi trở lại với thói quen gần như đã bỏ, nhưng gục mặt xuống bàn, tôi cũng không tài nào ngủ được. Trong tất cả những giấc mơ có hình hài, tất cả, đều leng keng ... Chuông Gió đã cột tóc lên, người ta nói khi con gái cột tóc lại, thì có điều gì đó đã đổi thay. Chuông Gió, hãy cứ đi, nơi nào cũng có gió, hãy cứ đi. Chuông Gió ngồi trên tôi, vẫn chỉ cách một bàn tay, nhưng sao tôi thấy, cái bàn tay ấy có thể đo được nửa vòng Trái đất, cứ rộng ra mãi. Tôi gắn lại chiếc chuông gió sứ xanh lá, từng mảnh một. Nó có sẹo, và thêm những âm thanh trầm hơn hẳn. Tôi đặt vào ngăn bàn Chuông Gió. Mấy hôm nay, mẹ Chuông Gió đưa cô ấy đi học.
Chuông Gió sắp bước trên những con đường mới. Còn tôi, vẫn đếm từng mũi giày trên cung đường lá bay. Không còn màn sương phía trước. Ti-gôn ngủ gục, tôi ngủ gục. Tôi! Có lẽ nên mãi mãi là tĩnh phong.
Là Chuông Gió, không sai, sai ở chỗ, cô ấy đang đứng, đối diện tôi, chưa một lần ngay cả trong tưởng tượng, tôi thấy mình như lúc này. Chuông Gió như từ cổ tích đi lên. Những bước chân vô định của tôi, gặp cô ấy, tại đây, mặt đối mặt, mái tóc mỏng mảnh như một màn sương. Cung đường lá bay...
Linh
Ngay từ lần đầu tiên gặp, tôi đã nhận ra cậu ấy. À không, là lần thứ hai...
Tôi còn nhớ như in buổi sáng mùa thu, chiếc xe đạp dở chứng giữa đường. Mưa! Tôi loay hoay giữa bao nhiêu là lá rụng. Mẹ thì tắt máy, bố cũng chẳng buồn nghe. Tôi phải làm sao, bài thi không còn trong đầu tôi nữa. Tôi nhớ lại những tháng ngày qua, tôi như sống một mình trên Trái đất này, lạnh lắm. bố mẹ tôi sống mà chẳng thèm nhìn nhau, tất nhiên tôi chắc cũng là vô hình. Tôi ngoan ngoãn, và giỏi giang, tôi có thể tự lo cho mình. Nhưng không phải lúc nào, tôi cũng làm được tất cả. Có những khi bất lực, tôi chới với trong khoảng không, rơi, và rơi mãi, đi qua những miền đất chẳng có ai. Tôi đã thôi không khóc như những ngày đầu. Không phải khóc làm gì cả, cũng chẳng ai biết, tôi giữ cho riêng tôi. Và nụ cười sẽ hong khô tất cả, tôi không rõ có hong khô được không, tạm thời, nụ cười làm đóng băng những vết thương lại. Nhưng lúc ấy, chẳng hiểu sao nước mắt tôi đã chạy vòng quanh. Tôi bất lực, trong thế giới toàn người là người, không ai quen biết tôi, không ai cả. Sao tôi lại có thể khóc, giữa chốn đông người như vậy? Mặc kệ, đâu có ai quen biết tôi, tôi không khóc, là tại mưa, tôi không khóc.
Rồi như từ cổ tích đi lên, Gió xuất hiện. Cậu ấy không nhìn tôi, chỉ lặng lẽ đưa cho tôi chiếc khăn tay, thản nhiên như việc đánh răng rửa mặt vào buổi sáng. Mặc cho tôi ngồi bệt trên vỉa hè, trố mắt nhìn, Gió bắt đầu sửa xe cho tôi, vẫn cái cách thản nhiên, như cậu ấy đã từng sửa hàng trăm lần, chính chiếc xe này. Tôi vội vã ghi nhớ tất cả những gì thuộc về cậu ấy. Lá vàng bay sượt qua vai, mưa dịu dàng đậu lại trên mái tóc không một trật tự nào cả, khóe mắt cậu ấy, luôn trễ xuống. Xong xuôi, Gió dựng xe đạp của mình, trước khi đi, còn để lại một câu, tôi cất nó, sâu lắm…
- Mưa thôi khóc rồi, nên cậu cũng bắt chước đi!
Tôi đã luôn tự thấy bản thân mình ngu ngốc vì thậm chí cái tên của cậu ấy tôi cũng không biết. Cứ tự hỏi liệu hôm ấy Gió có bị muộn mà phải bỏ thi không. Có lẽ chỉ hôm sau thôi, cậu ấy sẽ chẳng còn nhớ tí gì về con ngốc ngồi khóc bên vệ đường. Nhưng cả mùa thu ấy, đã đi vào tim tôi, với Gió. Có gì đã tan ra một chút ...
Cổ tích lặp lại, tôi gặp lại Gió vào năm lớp 11. Chính cậu ấy chứ không phải ai khác. Những ký ức vẫn còn tươi nguyên, giờ nở bừng lên như khóm dã quỳ. Cậu ấy không nhớ tôi.
Tôi hay ngồi lặng nhìn Gió ngủ, phải kiềm chế lắm mới không vuốt mái tóc đã từng lấm chấm nước mưa của cậu ấy.
Gió, là Tĩnh Phong, một cơn gió đi hoang. nhưng im lặng. Tôi thích giang tay lao xuống dốc để bắt những cơn gió thổi ngược. Nhưng Tĩnh Phong, dù cố gắng, đi ngược hay đi xuôi, tôi cũng không nắm bắt được cậu ấy, cho dù, là lặng.
Tôi và Gió đi chung đường. Có lẽ một thời gian dài, Gió không hề biết, tôi luôn đi sau cậu ấy khi về nhà. Gió đi, trên những vụn hoa ti-gôn hồng, Gió đi, về phía dã quỳ nơi bắt đầu con đường, cung đường lá bay. Gió, đi trong giấc mơ của tôi...
(Kết truyện)
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Ecstasy - Silvard
2. Spirit – Peter Kater
3. Everytime – Glee Cast
(...)
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email: banbientap@newsmedia.vn.

Từ khóa : Newsmedia ,Radio newsmedia ,Radio Online ,Audio Book ,Truyện ngắn ,Truyện dài ,Kinh dị ,Thiếu nhi ,Tình cảm ,Trinh thám ,Kiếm hiệp ,Cung đường lá bay (Phần 3)

0 nhận xét:

Your left Slidebar content. -->