slider1

Cha điếm (Phần 1)

(NewsMedia.VN) - Mẹ tôi rất hận những người đồng tính, vì họ đã hại bà mất đi một đứa con. Và... cha tôi... đã từng là một người đồng tính!

 Tác giả: Xám     
Người đọc: Hiền Lương 
Tech mix: Hoàng Coco     
Biên tập: Hoài Xuân 
Độ dài: 11:36




 

Tôi muốn giới thiệu thẳng thế đấy, có thế người ta mới biết được rõ ràng nhất về gia đình của tôi. Thực ra tôi cũng chẳng thích thú gì cái trò “vạch áo cho người xem lưng” này, nhưng tôi muốn cho tất cả biết về lí do khiến cho những mâu thuẫn bùng phát trong ngôi nhà này.
Nực cười! Đồng tính có vợ và hai con!
Bạn hiểu gì về cảm giác bị bạn học mình chỉ vào mặt mình và nói: “Cha của mày là bê đê!”?
Tôi không dám chơi với ai, gia đình tôi chìm trong sự ghẻ lạnh, kinh tởm của hàng xóm và họ ngoại.
À, cha tôi cũng đâu phải đồng tính, là lưỡng tính thì đúng hơn!
Tuổi trẻ của ông đào hoa phết. Một sinh viên trường điện ảnh đẹp trai, phong nhã, sẵn sàng đốn gục trái tim của những quý bà lắm tiền và cả giới thứ ba. Có cả những cô gái ngây thơ cũng bị ông ấy lừa, như mẹ tôi chẳng hạn. Bỏ mặc sự can ngăn của gia đình, mẹ theo ông ấy. Lúc bà 17 tuổi, bà mang thai anh hay chị tôi gì đó.
Nhưng khi bà biết ông đang cặp kè cùng một gã bóng bẩy, nỗi kinh tởm khiến bà nhẫn tâm giết chết đứa con trong bụng khi cái thai chỉ ba tháng. Tôi không biết bằng cách nào, cha tôi có thể khiến mẹ tôi quay lại với ông. Có lẽ, ông ám ảnh bởi giấc mơ có đứa bé trai đứng nhìn ông với ánh mắt căm hận rồi bỏ chạy. Đó phải chăng là linh hồn xấu số chưa kịp chào đời của anh tôi (có lẽ bào thai của mẹ là một bé trai nhỉ?). Ông rút khỏi showbiz, rút khỏi những cuộc chơi, rút khỏi những mối tình và kết hôn với mẹ tôi.
Hai mươi lăm tuổi, mẹ có tôi. Bà kể cha tôi đã phải dâng hương cầu khấn không biết bao nhiêu chùa. Có lẽ, ông vẫn còn mụ mị bởi đứa bé trai trong giấc mơ năm xưa. Có thể nói, tôi là một đứa con cầu, con khẩn. Ban đầu, khi biết tôi là con gái, cha tôi buồn lắm, ông ta vẫn quan niệm nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô. Tuy nhiên, có lẽ tình thân cao hơn cả, ông vẫn yêu thương tôi, vì tôi là con của ông. Gia đình tôi sống tạm cho là an ổn trong ngôi-nhà-của-tình-nhân-cũ-mua-cho-ông, một bà già đáng tuổi nội tôi.
Lão bà ấy nghe theo lời nhân tình (nhân tình ấy là ai thì cũng rõ), bán hết nhà cửa, đất đai ở quê, mặc con cái ngăn cản để mua một ngôi nhà nhỏ có một lầu với ý: “Một túp lều tranh hai trái tim vàng”. Chẳng may, bà ấy bị cha tôi phụ bạc, ông cưới mẹ tôi. Mất hết tài sản, mấy năm sau, bà ta chết vì tuổi cao sức yếu trong ngôi nhà lá sụp xệ ở quê nhà. Ngôi nhà ở thành thị mà bà mua đứng dưới tên sở hữu của cha tôi đã mặc nhiên trở thành tổ ấm của ba con người. Mỗi lần mẹ kể về chuyện cũ, bà hay rủa oán rằng cha tôi là điếm thối!
Lúc nhỏ, tôi không hiểu bê đê, đĩ điếm là gì nhưng mỗi lần hàng xóm chọc cha tôi từng làm điếm hay ông ấy là bê đê thì tôi thấy xấu hổ lắm. Mỗi lần như vậy tôi lại khóc oà lên rồi về mách mẹ. Bà cười chua chát rồi ôm tôi vỗ về. Bà bảo tôi phải nghe lời bà, đừng tin những gì cha nói. Tuổi thơ ở con hẻm sâu trong thành thị với lũ trẻ hay đẩy tôi ra mọi cuộc chơi đã thành điều quen thuộc. Thuở bé tôi chẳng có bạn bè, đơn giản vì cha tôi là bê đê! Tôi hiểu thế thôi và nhục nhã với câu nói đó vô cùng.
Cha tôi vẫn ham chơi lắm. Ông đẹp mã và có nhiều bạn bè. Ông thường về nhà rất khuya và trên người luôn sực mùi nước hoa. Hình như ông vẫn lén lút qua lại với đám người đồng tính. Mẹ tôi mãi dùng lí do đó dằn vặt ông. Bà xét nét từng người bạn của ông và ghen tuông mù quáng.
Ba tuổi, tôi theo nhà về nông thôn sinh sống. Cha bán ngôi nhà một trệt, một lầu do lão bà kia mua, cùng tiền dành dụm mua một công đất mặt tiền ở quê. Còn một số tiền thì ông mua mấy công đất vườn gần nhà để trồng trái cây. Thời đó quê nghèo lắm, nhà tôi thuộc hạng sang khi cha tôi có chiếc Wave mới cáu, tôi có váy công chúa mà mấy đứa con nít chảy nước mũi ròng ròng ở đây luôn thèm thuồng. Nhưng vẫn lối sống thành thị, ngôi nhà to lớn bao bọc bằng lưới và cổng cao kín mít. Vì thế, dù tôi có búp bê barbie, có đồ hàng, có xe điều khiển nhưng tôi cũng chẳng có ai chơi cùng. Cha tôi mở một salon tóc ở trấn, cách chỗ tôi ở 20 phút đi xe. Ở trấn thì nhộn nhịp và hiện đại hơn nhiều. Và chỗ đó người ta cũng đủ khôn ngoan và dễ dàng đồn đại rằng: Ông H. chủ salon tóc đó là bê đê, xem bê đê ngày nào cũng tới salon đó chơi cả!
Tiếng xấu đồn xa, đồn tới tận chỗ quê tôi ở. Mỗi lần ai hỏi tôi là con của ai, tôi trả lời, xong họ lại che miệng cười tủm tỉm. Mẹ lại lên cơn Hoạn Thư quằn quại. Gia đình tôi trở thành nơi đầy bạo lực khi có những cơn chè chén của cha kéo theo tiếng tru tréo của mẹ. Tôi hay trốn trong kẹt cửa nhìn họ, mắt rưng rưng. Gia đình tôi trở thành trò hề lớn cho thiên hạ bàn tán.
Lúc nhỏ mẹ hay châm vào đầu tôi những tư tưởng móp méo về cha, như một thứ rất kinh tởm. Còn cha, ông chỉ thở dài và bảo: “Chừng nào lớn con sẽ hiểu!”. Tất cả những gì tôi nghe, tôi thấy dần làm trái tim tôi trở nên trơ lỳ, tôi già dặn hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Thật vậy! Lớn dần, tôi chả tin ai trong ngôi nhà này. Tôi ghét mẹ mỗi lần phẫn uất vì cha lại giày vò con cái. Suốt 17 năm vẫn thế. Mệt mỏi và chán chường không?
Tôi không ghét bỏ cha, đối với ông vẫn là sự tôn trọng như bao người cha bình thường. Ông dạy tôi cách đối nhân, xử thế, nuôi tôi lớn ngần ấy năm. Lí do gì mà ghét bỏ người đã dưỡng dục, yêu thương mình? Vì dư luận xã hội mà tôi không còn có quyền yêu cha mình sao? Nực cười! Tôi buồn cười cho cả mẹ. Rắp tâm, ích kỉ, nhỏ nhen của bà đã làm cuộc hôn nhân này tồi tệ hết sức! Sự bao dung, dịu hiền của một người vợ, người mẹ của bà trong mắt tôi thật hư ảo, cơn ghen tuông, đa nghi đã khiến bà không khác gì một ác quỷ.
Đứa em tôi cũng là gái, nó được mẹ tẩy não từ nhỏ. Nó không ưa cha. Theo nó nghĩ, ông chỉ đang thực hiện trách nhiệm là đưa tiền ăn uống nuôi gia đình, ngoài ra, ông vẫn ưa ở ngoài suốt đêm. Nó bất trị hơn tôi nghĩ, với ông, nó đối xử quát tháo, hỗn xược, nhiều khi làm ông giận đến đánh nó.
Ngôi nhà tôi giống một sân khấu hỉ, nộ, ái ố có đủ. Tôi chỉ muốn một gia đình êm ấm, cha mẹ hòa thuận, muốn một bữa cơm có đủ mặt gia đình, muốn sống hạnh phúc trong tình yêu của cha mẹ. Nhưng sao ước mơ đó xa vời quá!
Nhiều khi tôi muốn thoát khỏi ngôi nhà này!
Rồi cái ngày đó cũng tới, như tôi đã ước ao…
(Còn nữa...)
Danh sách beat sử dụng trong Radio:

1. Silent Wind – Eric Chiryoku
2. Winter Story – Eric Chiryoku
3. Daddy – Beyoncé
(...)
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email: banbientap@newsmedia.vn.

Từ khóa : Newsmedia ,Radio newsmedia ,Radio Online ,Audio Book ,Truyện ngắn ,Truyện dài ,Kinh dị ,Thiếu nhi ,Tình cảm ,Trinh thám ,Kiếm hiệp ,Cha điếm (Phần 1)

0 nhận xét:

Your left Slidebar content. -->