slider1

Cha điếm (Phần 2)

(NewsMedia.VN) - Vào buổi chiều hôm đó, do hôm trước dầm mưa đi học mà tôi chìm sâu trong cơn mê man sốt. Trong giấc ngủ u mê tràn đầy tiếng cãi vã, sau đó là tiếng xe nổ máy chát chúa.

Tác giả: Xám     
Người đọc: Hiền Lương 
Tech mix: Hoàng Coco     
Biên tập: Hoài Xuân 
Độ dài: 11:36




 

Vào buổi chiều hôm đó, do hôm trước dầm mưa đi học mà tôi chìm sâu trong cơn mê man sốt. Trong giấc ngủ u mê tràn đầy tiếng cãi vã, sau đó là tiếng xe nổ máy chát chúa. Cảm giác lồng ngực đang rất đau, cảm giác chơi vơi khi gắng gượng tỉnh dậy.
Tiếng la hét êm dần, êm dần khi tiếng xe máy rời xa. Cơn mụ mị êm theo, tôi lại chìm trong cơn sốt rệu rã. Những ý thức lơ mơ đủ đoán ra là nhà tôi vừa có một trận cãi nhau. Chuyện quá thường xuyên, tôi chẳng quan tâm, cứ đóng chặt cửa phòng, không ai biết tôi đang bệnh.
Chắc đã khuya, giấc ngủ lại bị kéo căng như dây đàn khi âm thanh mắng nhiếc bủa tràn. Có khi nào vừa ngủ, trong cơn mê sảng, đầu nặng trịch, bạn khóc không?
Tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Tiếng mắng nhiếc bổ thẳng vào mình xối xả. Vừa đau, mệt, khó chịu, phẫn uất. Mẹ vào phòng tôi, chửi rủa tôi một trận cho hả tức khi cha của tôi đã bỏ đi. Bà như sư tử cái nhào đến lấy roi quất tới tấp vào tôi, chỉ vì tưởng tôi biếng nhác, bỏ ăn, cứ trốn trong phòng mà ngủ. Tôi cáu bẳn gào lên, điên tiết giật phắt cây roi của mẹ, bẻ gãy. Đau đầu quá! Nóng quá! Tôi vừa điên vừa khóc như mưa. Không phải khóc vì đau, tôi khóc vì uất ức. Xô bà mẹ khỏi phòng, tiếng cửa đập mạnh bạo đóng lại, tôi ngả dài trên giường. Khóc nức nở! Tàn dư trong cuộc chiến này chỉ có những nỗi đau bị xới lên ê buốt.
Tôi muốn thoát khỏi đây!
Ai cũng có bản năng điên loạn trong người, quan trọng là nó bộc phát khi nào và vì cái gì. Một khi nó đã xuất hiện rồi thì liệu còn đủ lý trí để kiềm chế được không? Tôi quá lý trí, quá thực dụng và thận trọng. Tôi muốn lo cho tương lai mình, ít ra cũng phải lên đến đại học để có cái nghề ra hồn. Nhưng giờ, không nhất thiết thế nữa! Tôi chẳng cần thiết gì ngoài muốn bỏ đi khỏi cái nhà này!
Sửa soạn một ba lô, gần sáng tôi sẽ trốn khỏi đây! Nhất quyết là vậy! Chưa bao giờ trong lòng tôi dâng lên sự ham muốn cồn cào, mãnh liệt đến như vậy: Tôi muốn thoát ly!
Cuộc đời tôi chỉ yên bình và thoát ra cái bể nhơ nhuốc này khi rời khỏi gia đình. Tôi muốn là một cánh chim, bay cao thật cao, xa thật xa. Bay đến đâu đó người ta không biết tôi là ai, tôi tên gì và... cha tôi là ai.
Gần thi học kì hai, bài vở cao như núi. Tôi vờ tỉnh táo ăn qua loa, lén uống hạ sốt và rút trong phòng làm bài tập như thường lệ. Tôi chờ họ ngủ để mình thoát khỏi đây. Hơn một giờ sáng, tôi tỉnh như sáo, lắng tai nghe thấy tiếng Honda về. Bão táp lại về ư? Ha ha, sao trốn được đây?
Trái với những gì tôi nghĩ, căn phòng sát bên vang tiếng rầm rầm của tủ quần áo, tiếng mẹ làu bàu nho nhỏ rồi lớn dần. Hình như... Cha muốn bỏ nhà đi!
Hừm, một ngày có hai người cùng muốn thoát khỏi địa ngục này. Thật trùng hợp! Tôi cầm chặt bút, mím môi, nước mắt loang ướt trang giấy trắng, chữ nhoè rồi! Gạt tay thật nhanh lau đi nước mắt, tay tôi run lẩy bẩy.
Cửa phòng thô bạo bị mở toang, cha kéo vali ngang phòng, ông tìm tôi. Tôi cúi gằm mặt xuống đống bài vở, cố che đôi mắt đỏ ầng ậc, ngón tay bấm chặt vào nhau, siết, không được khóc!
Cha cất cái tiếng khàn trầm, gương mặt đen lại, tràn một mảng quả quyết. Ông hỏi thẳng:
- Hạ à, con có muốn đi cùng cha?
Muốn! Dại gì mà không? Nhưng đi theo cha thì cuộc đời tôi sẽ ra sao? Tôi sợ cái bức tường thực dụng trong tâm can sụp đổ. Tôi nghĩ đến những cái như việc ăn học đang dang dở, nghĩ đến cảnh ấm no hiện tại, nghĩ đến nhiều thứ nữa. Ở lại hay là đi?
Tôi ngước nhìn ông bằng con mắt ráo hoảnh, giọng cũng nhẹ tênh:
- Cha có chắc là nuôi con tốt nghiệp đại học nổi không?
Cha nói:
- Bằng mọi giá. Con đi chứ?
Không chần chừ, tôi bình thản thảy cây bút xuống, lôi ba lô trong tủ đồ ra. Cắn chặt môi:
- Chờ chút, con thay đồ.
Đến lúc cần phải tìm lối thoát. Tôi không thể để đời tôi phải dính vào những điều áp bức mình trong khổ ải, đau đớn. Đã đến lúc tìm cho mình một cuộc đời khác đi. Sướng hay khổ chưa biết, có điều, thoát khỏi nỗi khổ hiện tại là hoan hỉ lắm rồi!
Mẹ dựa vào cửa nhìn tôi, lầm bầm:
- Mày đi theo nó sớm muộn mày cũng như nó thôi. Con ngu!
Lòng xót tấy, mắt cay như xát phải ớt, tôi nghe tim mình cuồng loạn. Mặc kệ! Nhìn thẳng và đi nào! Em gái đang ngủ, nó nghe động, choàng tỉnh rồi chui ra khỏi mùng, ôm lấy chân tôi. Nó khóc và lết theo mỗi bước chân tôi, kéo theo lòng tôi nặng trịch. Mệt mỏi quá rồi! Hãy để tôi yên! Kiếp này chị em mình có duyên làm người ruột thịt đến đây thôi!
Tôi hôn lên trán nó. Mặt nó tèm nhem nước mắt. Nó níu vali của cha, hét om sòm:
- Tui không cho ông dắt chị hai tui đi! Không cho! Không cho! Chị Hạ, đừng bỏ em!
Chán chường đã ăn mòn tâm hồn tôi quá rồi. Thà là chết trong nhẹ nhõm, lúc tôi đang đói khổ còn hơn là đày đoạ mình trong ngôi nhà giả tạo rỗng tuếch tình thương này. Một gia đình mà tôi không muốn chấp nhận, phải hành hạ bản thân trong đơn độc, thống khổ, sỉ nhục như bây giờ, đã đến lúc tới lượt tôi lựa chọn: Đi thôi!
Nửa đêm đèn nhà sáng trưng, tiếng chó sủa dữ dội vang trong đêm tối. Tâm hồn tôi muốn chết đi rồi! Tiếng xe lại nổ máy, tôi rúc người trong chiếc hoodie, thấy đầu mình trống rỗng. Đêm lạnh buốt. Bóng đêm nuốt chửng hai con người đang lao cùng xe trong gió, bỏ lại phía sau em gái tôi khóc nấc, đuổi theo thật xa, con bé bỏ chân trần chạy trên con đường nhựa nhám. Chân đau không em? Vết thương rồi sẽ lành thôi. Chị cũng cần cho vết thương lòng mình lành lại, bỏ đi là ích kỉ, nhưng với chị là giải thoát. Chị xin lỗi, em gái của chị.
Vĩnh biệt ngôi nhà to có vườn trái cây mát lành – nơi mà ít nhiều gì thì tôi vẫn gắn bó với nó trong từng ấy năm, vĩnh biệt người mẹ mà tôi kính trọng, vĩnh biệt em gái, vĩnh biệt những nỗi u uẩn kìm hãm tôi. Đi thôi! Thế là xong!
Gió đêm tạt vào người, lạnh buốt. Tôi trốn sau lưng cha. Mặc kệ ông là gay, là trai bao gì tôi chả cần biết! Tôi biết ông đang là thiên sứ lôi tôi khỏi những bế tắc này trước khi tôi muốn tự tử.
Bắt đầu tự lực mà sống! Hạ à, mày chẳng còn sống trong chăn êm nệm ấm nữa đâu!
Có lẽ... tôi không biết rằng chính sau này tôi sẽ phải cảm ơn những ngày tháng vất vả đó. Vì nó đã tôi luyện con người tôi trở nên cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn, trước biết bao sóng gió của dòng đời.
(Còn nữa...)
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Voices in the wind – Silvard
2. Sad dream – Jeon Soo Yeon
3. The call - Princ
(...)
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email: banbientap@newsmedia.vn.

Từ khóa : Newsmedia ,Radio newsmedia ,Radio Online ,Audio Book ,Truyện ngắn ,Truyện dài ,Kinh dị ,Thiếu nhi ,Tình cảm ,Trinh thám ,Kiếm hiệp ,Cha điếm (Phần 2)

0 nhận xét:

Your left Slidebar content. -->