slider1

Cha điếm (Phần 3)

(NewsMedia.VN) - Tiếng radio trưa kêu sột soạt lanh lảnh bản cải lương của bà chủ nhà vang khắp xóm trọ. Tôi lim dim mắt, trán đắp khăn nóng. Bớt sốt rồi nhỉ? Âm thanh mái tôn oằn lên trong nắng trưa thiêu đốt.


Tác giả: Xám     
Người đọc: Hiền Lương 
Tech mix: Hoàng Coco     
Biên tập: Hoài Xuân 




 

Tiếng radio trưa kêu sột soạt lanh lảnh bản cải lương của bà chủ nhà vang khắp xóm trọ. Tôi lim dim mắt, trán đắp khăn nóng. Bớt sốt rồi nhỉ? Âm thanh mái tôn oằn lên trong nắng trưa thiêu đốt.
Trên căn gác hầm hầm nóng, chiếc quạt máy nhỏ không đủ xua đi cái nóng đầu hè. Tôi lồm cồm bò dậy đi xuống gác. Quá trưa, xóm trọ vắng tanh, trong căn phòng nhỏ xíu có mình tôi. Cha chắc đã đi làm rồi.
Vậy là tôi đã bỏ học cả tuần, cha đưa tôi về thành phố. Hôm ngày mới bỏ đi, chưa tìm được chỗ ở nên cha đành thuê nhà nghỉ ở tạm một hôm, ngủ một giấc dài sau chuyến đi mệt, đến trưa cha mới đi tìm nhà. may mắn mà có nhà trọ này, tuy nhỏ và khá xa trung tâm thành phố nhưng có cái che nắng che mưa được rồi!
Đổ đĩa rau muống luộc sơ vào chảo xào qua lại, dầu ăn bắn vào tay bỏng rát, tôi nén đau, câm lặng. Giờ cái gì cũng phải tự lo, tôi còn cái quyền lựa chọn sao?
Cha xách hộp đồ nghề cũ kĩ đi hớt tóc dạo, sẵn tiện tìm xem coi có tiệm làm tóc nào nhận ông không. Ông nội tôi vốn là thợ hớt tóc với bảng hiệu gia truyền tên Trần Thiện Nghệ - cái nghề lương thiện của họ Trần. Cha tôi lúc bé học được món nghề lương thiện này của ông phòng thân, cha hay kể chuyện bao cấp cực khổ thế nào, kể nhà cha nghèo đến nỗi bằng tuổi tôi cha phải đi buôn gạo lậu. Những kí ức đó khiến ông căm ghét cái nghèo và Yêu tiền, bằng mọi giá kiếm tiền. Vậy mà đến khi cơ ngơi đã có chút dư giả, không chịu được cái cảnh éo le của gia đình, cha mang theo tôi đi nơi khác làm lại từ đầu với bàn tay trắng, bỏ hết tiền của cho mẹ và em. Nhiều khi ngẫm nghĩ mà tôi cũng ngờ vực, một con người với tuổi trẻ từng bất chấp tất cả để có được sự giàu sang, ông đã lao công xây đắp cho gia đình bao nhiêu năm, như ông thừa nhận là một kẻ yêu tiền, thế mà quá dễ dãi dắt tôi đi và sống trong cực khổ vì không chịu đựng nổi cuộc sống ngột ngạt của gia đình. Tin nổi không?
Tôi ghét những người sống trong xóm trọ này, đó là những gã thanh niên xăm hình vằn vện, cởi trần trùng trục khoe hình xăm, tóc dài cột đuôi gà phì phò thuốc lá. Những lối vào phòng những gã nuôi đầy gà đá. Tôi ghét nhất trong đám đó cái gã tóc qua gáy nhuộm highlight hay ôm con gà chuối đi ngang qua phòng tôi.
Thấy tôi đang phơi đồ trước phòng, gã tiến lại choàng vai, bá cổ, vừa nói bông đùa vừa nhả vào mặt tôi mùi thuốc lá kinh tởm. Tôi trừng trừng mắt nhìn gã, gã lại sờ má tôi. Khi tôi đẩy cái tay gớm ghiếc đó ra và cắp cái thau giặt đồ vào phòng thì hắn lại vươn tay ôm tôi vào lòng. Hoảng quá, tôi thảy cái thau xuống, xoay người và gồng tay vật một cú trời giáng khiến gã bò lăn ra đất. Đám người phía sau cùng gã trố mắt nhìn tôi. Tôi hừ lạnh, đưa tay quệt quệt bầu má bị bàn tay kia sờ mó, lãnh đạm đóng chốt cửa lại, bên trong phòng ôm ngực thở hắt. May thay lúc bé tôi đã mê tít cái môn Judo khi mà gần xóm có ông võ sư từ trấn về mở lớp dạy. Tôi nằng nặc xin đi học võ. Đến giờ thì cũng đã chục năm, cũng dư giả chiêu đá đấm phòng thân rồi còn gì. Nhờ vụ hôm tôi vật ngã gã đó mà giờ mấy tên trong xóm chả thằng nào còn dám sớ rớ tới gần tôi. Thật tốt!
Cha cứ đi làm tới tối mịt mới về, tôi nấu mâm cơm đạm bạc nhất quyết chờ cha về ăn cùng. Cuộc sống của tôi trông lay lắt và thảm hại quá.
Kệ đi! Tôi đã chọn nó và không được phép hối hận. Cứ thế, tôi cảm giác cuộc sống tẻ nhạt này nặng nề trôi qua. Bao giờ mới tìm ra cho mình chút ý nghĩa để sống?
Nửa tháng qua rồi. Hè tới đổ lên những con đường phố thị cái nắng muốn bỏng da. Tôi khoác lớp áo khoác dày cộm, khẩu trang và mũ tai bèo kín mặt, mồ hôi ướt đầm đìa, co người đạp từng vòng trên chiếc xe cũ hàng thanh lí được cha mua ở tiệm cầm đồ cho tôi. Tôi không thể ở nhà ăn bám suốt ngày được, cha thì kiếm được nhiêu tiền lo xuể cho hai cha con? Thế nên tôi quyết định đi bán vé số phụ thêm tiền cho cha.
Dù sao cũng đã dở dang năm lớp 10, còn vài ngày nữa là thi mà tôi lại bỏ học thì coi như xong rồi. Chắc qua hè tôi sẽ nhờ cha xin vào một trung tâm giáo dục thường xuyên học.
Trước mùa nhập học tranh thủ kiếm thêm tiền mua sách vở, tôi muốn tự lo. Vì thế, tôi nhận thêm vé số và bán dạo vào những nơi xa chỗ ở hơn, tối về thì xin gia công kẹp tóc làm thêm. Cuộc sống tôi bắt đầu bận rộn bươn chải. Nhiều khi tiết kiệm tiền cơm, trưa tôi và cha đèo nhau sang quận kế bên ăn cơm chay từ thiện. Có hôm, tối khi tôi rút trong góc nhà làm kẹp, cha nhìn tôi rồi run giọng:
- Theo cha con khổ quá! Con có hối hận không?
Lúc đó, tôi nghiến mạnh quai hàm vì cơn xúc động trào lên, khóe mắt cay cay, cố cười:
- Không khổ! Con chịu được. Ở đây rất thoải mái!
- Cha sẽ ráng xin cho con đi học lại. Hôm nào cha về quê đem giấy tờ cho con. Mình vẫn còn hộ khẩu thành phố mà! Tiện thể cha đưa đơn ly hôn.
Ly hôn? Ha ha, kết thúc của một cuộc hôn nhân ngột ngạt bị hai từ ly hôn nhẹ nhàng đạp đổ. Trên đời này chẳng có gì là vĩnh cửu. tình yêu cũng vậy. À, đúng hơn là cha chỉ cưới mẹ vì trách nhiệm, vì ông sợ quả báo. Ông thương mẹ được bao nhiêu? Còn tôi, tôi không thương, cũng không ghét mẹ. Tôi không trách bà xem tôi là thứ ràng chân cha ở nhà. Phải, mẹ hay dùng tôi làm cái cớ để cha êm xuôi mọi chuyện. Và khi cha mang theo tôi đi thì bà chẳng còn cách nào níu kéo ông. Tội nghiệp em tôi! Nó đã có những rắp tâm căm hờn cha từ nhỏ. Mẹ vừa yêu, vừa hận cha. Cớ sao mẹ nỡ nhồi nhét những tư tưởng đó vào đầu một đứa bé?
Tôi im lìm không đáp và chúi đầu làm kẹp tiếp. Tiếng cải lương trên sóng phát thanh nhà bên cứ lảnh lót xuyên trong đêm khuya não nề. Có con gà kê chướng tính, nó canh giữa khuya lại gáy lên ầm ĩ. Tôi rất muốn bẻ cổ, vặt lông nó. Gà gì lại gáy nửa đêm!
Một trưa cuối tháng năm, sau đợt triều cường lụt lội thì cơn nóng lại thiêu đốt đất trời. Tôi đạp xe ngang góc đường có cây phượng lớn nằm trong khuôn viên nhà văn hoá. Hè về và phượng đã đỏ cả cây. Có tiếng ve râm ran. Tôi nhìn mấy bóng áo dài trắng đạp xe cười nói ngang qua mình mà thấy lòng chạnh lại. Tôi nhớ trường lớp, thầy cô, bè bạn quá! Tôi muốn đi học! Tôi nhớ những phương trình mình hay than thở là rắc rối, nhớ bài thơ trong Truyện Kiều hay lải nhải là khó học. Tôi nhớ tất cả. Muốn sớm hết hè và xin đi học lại quá! Hi vọng là cha sẽ tìm được chỗ học cho tôi.
Mấy hôm trước, phòng trọ sát vách có khách trọ là hai gã đàn ông ẻo lả. Nhìn cũng đoán ra là dân đồng tính, nghĩ sâu hơn, bậy bạ hơn là đám trai đứng đường, trai bao. Xóm trọ của dân lao động phức tạp, dân nghiện cũng có, đĩ điếm cũng có, thứ hỗn tạp nào cũng có. Đáng ra là trưa tôi đang bán vé số phải canh về nhà nấu cơm, nhưng khi về đến cửa phòng, xóm trọ vắng im ỉm. Đa phần người ta đi làm, hay mấy người đi làm vào ban đêm đã đóng cửa ngủ bù. Tôi định mở cửa phòng vào trong, nhưng chợt nghe thấy tiếng rên rỉ, thở dốc bên phòng kế bên, chợt thấy má đỏ bừng. Ngượng chín người, phòng hai gã bê đê kia cứ phát ra âm thanh như đặt loa cho cả xóm nghe. Tôi lủi thủi gạt chống xe rồi quay đi bán vé số tiếp. Nghĩ đến họ, tôi lại liên tưởng đến những câu chuyện về cha lúc trẻ, không hiểu sao tự nhiên thấy buồn nôn.
(Còn nữa...)
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Nightingale - Yanni
2. So far away – Amy Nuttall
(...)
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email: banbientap@newsmedia.vn.

Từ khóa : Newsmedia ,Radio newsmedia ,Radio Online ,Audio Book ,Truyện ngắn ,Truyện dài ,Kinh dị ,Thiếu nhi ,Tình cảm ,Trinh thám ,Kiếm hiệp ,Cha điếm (Phần 3)

0 nhận xét:

Your left Slidebar content. -->