slider1

Cha điếm (Phần 4)

(NewsMedia.VN) - Vé số hôm nay bị ế, tôi chỉ muốn đốt phong long cái bà ăn cơm tấm hồi sáng. Mới sáng chìa cọc vé số mời bà ta mua, thấy bà ta ăn mặc cũng sang, vẽ cái mặt loè loẹt như hát bội, tôi cố niềm nở nịnh nọt.

Tác giả: Xám     
Người đọc: Hiền Lương 
Tech mix: Hoàng Coco     
Biên tập: Hoài Xuân 


 
 


Vé số hôm nay bị ế, tôi chỉ muốn đốt phong long cái bà ăn cơm tấm hồi sáng. Mới sáng chìa cọc vé số mời bà ta mua, thấy bà ta ăn mặc cũng sang, vẽ cái mặt loè loẹt như hát bội, tôi cố niềm nở nịnh nọt.
Bà ta đưa cái tay béo múp lật lật xem xem, hỏi vé đài này, đài nọ, mượn coi vé dò tí rồi đòi số này, số kia. Cuối cùng quẳng trả vào mặt tôi cọc vé số vì chê số xấu. Báo hại sáng tới giờ mời ai mà họ cũng chê. Nếu chiều nay bán không đủ số này là coi như xong rồi. Phải tranh thủ đi bán xa hơn xem sao!
Bán vé số cũng vất vả lắm, phải lê đến mọi nơi mời mọc người ta mua. Tôi sợ nhất là đến mời chào ở mấy quán nhậu, mấy gã bợm cứ hay sờ soạng tôi. Nhưng khổ nỗi mấy gã đó hay chơi sộp, có khi boa thêm tiền nhiều lắm. Mỗi lần bán cho đám thanh niên đi xe tôi lại canh cánh lo, sợ bị giật, bị cướp. Mấy đồng nghiệp kể cho tôi nghe về kinh nghiệm của họ, những tai nạn họ từng bị, nhắc tôi phải cảnh giác.
Đi nhong nhong dưới nắng, tôi đen đúa và gầy gò đi, không còn giống lúc ở quê. Đang đạp xe rao bán vé số, tự nhiên trong một nhà bán tạp hoá có gã đàn ông chừng gần bốn chục ngoắc tôi lại hỏi vé số. Cái nhà bên trong mát lành có quạt máy làm tôi thấy thật dễ chịu khi bơi mình dưới nắng suốt trưa. Gần bốn giờ chiều, tranh thủ bán nhanh cho kịp giờ xổ số. Gã đàn ông nằm dài cởi trần khoe làn da bánh mật dưới sàn gạch men, gã bắc chân chữ ngũ nằm chọn vé số khi tôi ngồi bên cạnh. Gã nhìn ghê ghê khi trên ngực và tay xăm mấy hình rồng, hổ, đầu gã cạo trọc. Tôi tháo cái nón, đưa tay phe phẩy quạt. Gã liếng láo, nhìn tôi chăm chăm, vờ vịt hỏi này nọ. Tôi cúi người đưa tay lật tìm số gã đòi trên cọc vé số gã đang cầm trên tay.
Khốn nạn thay, tên chó má đó đè ngửa vật tôi xuống, bịt chặt miệng, giữ tay chân tôi lại. Cái thân thể béo ú đó đè lên người tôi, ra sức sờ soạng, hôn hít. Tôi cắn tay gã, hét lên kêu cứu, âm thanh thất thanh nhỏ dần khi tôi bị gã giáng cho một cái tát nảy lửa vào mặt. Đau quá! Sợ quá! Cha ơi cứu con!
Tôi cố vẫy vùng, phản kháng càng bị gã tát dã man. Cái cảm giác tởm lợm kinh khủng khi gã cấu véo trên cổ tôi, hôn nham nhở trên mặt làm tôi muốn phỉ nhổ vào bộ mặt đó. Bàn tay to lớn đó di dần xuống áo tôi, xé toạc cúc áo. Bờ môi đó lan dần đến ngực. Khủng khiếp quá! Kinh tởm quá! Tôi hỗn loạn vô cùng. Tôi thôi giãy giụa, cứng đờ như xác chết, bình tĩnh để gã làm loạn trên người mình. Bàn tay đang len lén mò mẫm, tôi chụp được một dị vật cứng rắn.
CỐP!!!
Những giọt máu nóng hổi trên mặt gã đàn ông đang nằm đè lên tôi nhỏ giọt lên mặt tôi. Đôi mắt tên đó trợn to rồi ngã gục dài trên nền nhà. Tôi nhìn cái gạt tàn thuốc bằng thuỷ tinh dính đầy máu – thứ chất lỏng màu đỏ mà giật mình thảng thốt.
Hoảng sợ, tôi vội đẩy gã ra khỏi người mình, giựt lại cọc vé số, ôm chặt áo chạy bán sống bán chết ra ngôi nhà đó. May thay lúc đó không ai nhìn thấy tôi.
4 giờ 15 phút chiều, tôi co chân đạp thục mạng về hướng đại lý. Sắp xổ số rồi! Làm sao về kịp đây! Chết rồi! Chết thật rồi!
Tôi quăng xe trước cổng đại lý vé số, nhóm người đông đúc trước cổng tản đi hết rồi, hớt hải xộc đến chỗ bà chủ.
- Bà... bà chủ! Vé số... vé số của con! - Tôi nói mà như mếu, thở hì hụi.
Bà chủ khoanh tay, ngoảnh mặt, chỉ vào cái đồng hồ, giọng lanh lảnh.
- Vé số, vé dò gì nữa! Xổ xong hết rồi!
Tôi nhìn cọc vé số trên tay, khóc nấc, quỳ xuống mà van:
- Nhận lại giùm con đi bà! Thương con đi bà! Hức hức! Nguyên cọc này giờ tính sao? Hôm nay tới hạn tiền nhà nữa! Hức! Cứu con với bà ơi!
Cái bà chủ đại lý lạnh lùng trơ ra trước vẻ khổ sở của tôi, húng hắng giọng lãnh đạm:
- Đủ rồi! Đừng có bày trò khóc lóc ở đây! Mày vì miếng cơm, manh áo, tao cũng thế thôi. Mày cũng phải thương tao chứ! Vé số xổ rồi mà kêu tao nhận lại thì lỗ cho tao quá!
Người đàn bà đi ngang qua tôi, bỏ lại đứa con gái đang quỳ khóc cùng cọc giấy lộn la liệt dưới đất! Chết tôi rồi!
Dắt xe lang thang trên con đường phố thị đã lên đèn. Tôi như cái xác không hồn vất vưởng thảm hại.
Hết thật rồi! Tiền đâu bù lỗ cho cọc vé số này? Tiền làm cả tháng chưa chắc đủ bù. Tôi muốn ngây dại ra, đi một cách vô hồn trên con đường nườm nượp xe qua lại. Áo khoác được kéo cao che chiếc áo sơ mi bên trong đã rách rưới vì gã đốn mạt ban chiều, bầu má tôi sưng đỏ, môi bị tát đến rỉ máu. Tại sao khi người ta thấy tâm hồn mình có chút giải thoát thì thể xác mình lại bị đày đoạ? Tôi thèm như xưa, có giường to, phòng riêng, có đồ ăn ngon miệng chứ không phải cảnh trôi nổi, bạc bẽo, nơm nớp lo như bây giờ! Khổ quá! Mẹ ơi con khổ quá!
Nhưng tôi không muốn lại tiếp tục đày ải tâm hồn mình rục muỗng, đau khổ. Cuộc sống là gì mà sao khó khăn quá? Mọi con đường trước mắt tôi đều hóa thành vực thẳm, còn cách nào để thoát khỏi đây?
Chết phải chăng là hết?
Tôi nhắm mắt, miên man suy nghĩ, khao khát được thoát khỏi những đọa đày của cuộc đời làm tôi phát rồ. Tôi muốn chết!
Bụng đói sôi sục, người lem nhem bẩn thỉu, tôi đưa mắt nhìn về phía nhà hàng sang trọng bên đường bằng con mắt thèm khát vô cùng.
Trên bàn ăn đó có nồi lẩu sôi bùng, có tôm, có đùi gà nữa, những sơn hào hải vị thật no mắt. Tôi đói lắm! Rất lâu rồi tôi chưa ăn một bữa thật no. Nghĩ đến thùng gạo sắp cạn ở nhà, tôi còn bao nhiêu buổi no đây?
Ánh mắt tôi di dần nhìn những vị khách đang ăn, bàn ăn bốn người với gã trai mặc áo hường in hoa to bản, nhìn bộ điệu ẻo lả đó cũng hiểu rồi. Tôi phì cười. Trên đời sao phổ biến cái giới tính lửng lơ thế không biết. Đồng tính không xấu, nhưng lỡ bạn có người cha từng dính dáng tới đồng tính thì bạn có mặc cảm hay không?
Tôi rất muốn nói là cha không xấu. Tôi muốn đấu tranh rằng điều đó cũng thật bình thường. Thế mà cảm xúc luôn đi ngược với lý trí. Và tôi đã khắc quá sâu những lời của mẹ, cho nên giờ mới thấy họ là cảm giác nôn mửa đã tràn lên ngay.
Làm sao tôi bỏ được cái suy nghĩ gớm ghiếc đó ra khỏi đầu óc mình?
Và tôi đang đói đến hoa mắt phải không? Tên áo hường đó đang cặp kè người đàn ông kia, bàn tay vuốt ve, sờ soạng rồi cười vui vẻ. Mắt tôi có vấn đề phải không? Tại sao tôi trông thấy người đàn ông đang ăn cùng gã lại là cha?
Trong lúc con gái mình đang khổ sở bán vé số, suýt nữa bị cưỡng hiếp và còn lỗ tiền bán thì ông ta quần là áo lượt đi ăn cùng đám bạn bê đê ở một nhà hàng sang trọng ở trung tâm. Trong khi tôi chẳng dám ăn nhiều cơm, chừa ra nhiều đồ ăn cho cha thì ông ta lại có tôm hùm, cua lớn mà ăn. Đó là cha của tôi sao? Cha sung sướng chơi bời rồi lại làm bộ khổ cực khi về nhà với tôi. Nhìn gương mặt vui vẻ đang dang tay cụng bia với đám nọ có phải là ánh mắt thương xót tôi nữa đâu!
Giả dối! Tất cả là giả dối! Ông lừa gạt tôi! Ông giống như lời mẹ nói, chỉ là tên điếm thối cơ hội ăn bám! Ông lừa phỉnh tôi! Ông xấu xa!
Tôi cười chua chát, nước mắt tuôn thành dòng dài, lẳng lặng quay đầu xe trở về nhà.
(Còn nữa...)
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Tears – The Daydream
2. The promise – Secret Garden
3. Everytime – The Glee Cast
(...)
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email: banbientap@newsmedia.vn.
Từ khóa : Newsmedia ,Radio newsmedia ,Radio Online ,Audio Book ,Truyện ngắn ,Truyện dài ,Kinh dị ,Thiếu nhi ,Tình cảm ,Trinh thám ,Kiếm hiệp ,Cha điếm (Phần 4)

0 nhận xét:

Your left Slidebar content. -->