slider1

Chồng xa

newsmedia
(NewsMedia.VN) - Dù mới cưới chưa đầy một tháng nhưng chưa bao giờ con thấm thía 4 câu ca dao dân gian này như bây giờ. Đêm qua con ngủ mơ, một giấc mơ mà khi giật mình thức giấc con chợt thấy lòng mình xót xa nhiều thật nhiều.

Tác giả: Sưu tầm     
Người đọc: Huyền Wiki 
Tech mix: Hiền Lương Lớn     
Biên tập: Huyền Xu 
Độ dài: 10:2





 

Bố mẹ có biết con mơ gì? Trong giấc mơ con vẫn là cô con gái mà bố mẹ mới gả chồng, nhưng chồng gần chứ không phải chồng xa. Con mơ thấy đến bữa cơm chiều, nồi canh con nấu thiếu vị mùi tàu, lập tức con chạy sang nhà hái vài cọng mang về. Chỉ thế thôi mà giữa đêm khuya con thổn thức đến nghẹn lòng.
Con vẫn còn nhớ rất rõ khi những đứa trẻ cùng làng phải ăn cơm độn ngô, sắn; còn con bữa nào cũng được bố mẹ chăm chút với cơm trắng và ruốc thịt lợn thật vàng, thật thơm. Con vẫn còn nhớ những đêm vật vã trong cơn sốt viêm amidan, mẹ bồng con đi khắp nhà để ru con ngủ. Tay mẹ mỏi nhừ nhưng giọng ầu ơ của mẹ vẫn đều đều và thoang thoảng sự nghẹn ngào vì xót con.
Con vẫn còn nhớ con bị chó cắn khi lên 8 tuổi. Hàng tuần, mẹ chở con bằng xe đạp đi tiêm phòng chó dại cách nhà 10 km. Những con dốc nhìn hun hút mắt mà mẹ vẫn còng lưng đạp vì sợ con đi bộ mỏi chân. Gần tới bệnh viện, con nhìn thấy sạp hoa quả, con đòi mẹ mua cho một quả táo. Mẹ chiều con, ghé xe vào hỏi, một kg táo giá 3000 đồng, số tiền quá lớn đối với mẹ khi đó. Con giật áo mẹ, lắc đầu tỏ ý không mua, nhưng đọc được trong mắt con sự thèm thuồng, mẹ trả tiền và cười mãn nguyện khi thấy con sung sướng ôm chặt quả táo vào lòng.
Con vẫn còn nhớ năm lên 10 tuổi, dòng sông trước nhà mỗi tối vang lên tiếng cười của những đứa trẻ nhà nghèo tập bơi. Con thích lắm, thích cảm giác được trầm mình dưới dòng nước trong veo kia, muốn ngâm mình trong cái mát lạnh của buổi chiều hè. Nhưng con nhát! Bố biết điều đó, để chiều con gái, bố công kênh con trên vai và bơi hai lượt từ bên này sang bên kia sông. Kỷ niệm đó cả đời này con nhớ mãi không quên.
Con vẫn còn nhớ khi 12 tuổi, mỗi bữa con hờn cơm vì cơn đau viêm amidan, bố lại ngon ngọt dỗ dành và đút cơm cho con. Ánh mắt bố bất kể lúc nào cũng đầy ắp yêu thương.
Con vẫn còn nhớ những trận đòn đau điếng người khi không nghe lời bố mẹ. “Úp mông xuống giường”, lần nào con hư và chuẩn bị đánh đòn bố cũng quát lên như thế. Xót xa lắm nhưng để dạy con bố vẫn nghiêm khắc và luôn để con hiểu rằng yêu thương không phải là chỉ ngon ngọt.
Con vẫn còn nhớ rõ lắm những ký ức của tuổi thơ. Nhưng con cũng không bao giờ quên những vất vả nhọc nhằn của bố mẹ khi nuôi ba chị em nên người. Con không bao giờ quên khi 5 tuổi, bố theo những người cùng làng đi đãi vàng ở mỏ Quảng Ninh. 4 tháng xa nhà, không những không có một đồng tiền bỏ túi mà bố còn bị sốt cao vì nhiễm độc, phải bán hết cả quần áo và xoong nồi để mua vé xe về quê.
Con không bao giờ quên khoảng thời gian nhà mình sống bằng nghề sản xuất gạch. Bố mẹ xin đất ruộng của bà con, thuê máy về đúc ra từng viên gạch mộc. Ngày trời nắng, số gạch mộc này được phơi ra cho tới khi bạc màu như màu của đất ải. Những đêm trời mưa rào đột ngột, bố mẹ vùng dậy chạy tới lui che nilong cho những viên gạch mộc khỏi ướt, đến khi che xong người bố mẹ đã đầm đìa nước. Tới khi gạch mộc sắp khô, chuẩn bị lên lò, bố mẹ lại gồng mình hai ngày đêm ròng rã tranh thủ đóng hàng nghìn viên than, cứ năm viên gạch mộc cần một viên than như thế.
Rồi ngày gạch mộc lên lò, bố mẹ mất hai ngày nữa để xếp mấy vạn viên thành một khối vuông to đùng. Dưới gầm khối vuông ấy có những lỗ to thông hai đầu để chất củi đốt trong 24h liên tục. Những ngày ấy, mắt bố thâm quầng vì thiếu ngủ, ho liên tục vì ngửi phải khí độc từ những viên gạch mộc đang nung đỏ, còn tay mẹ những vết nứt nẻ ngày càng to vì nhiễm trùng than. Vậy mà một tháng bố mẹ cũng sản xuất được hai mẻ gạch như thế, để làng xóm xây lên những ngôi nhà khang trang, đẹp đẽ.
Con không bao giờ quên những tháng mùa hè không sản xuất gạch, bố mẹ tận dụng xỉ than đốt lò để tạo thành những viên gạch không nung. Gạch này to gấp 5 lần viên gạch nung và thường dùng để xây tường bao ở những làng quê nghèo. Để có những viên gạch không nung ấy, bố mẹ phải mua vôi thải từ xí nghiệp vôi, trộn cùng với xỉ than, nước và thường thường phải nhanh chóng đóng vào khuôn khi trời nắng to nhất để gạch mau khô. Những mùa hè cứ thế trôi qua làm sạm đen gương mặt mẹ, chai sần đôi tay cha.
Con không bao giờ quên những mùa nước cạn, nhà mình làm nghề đăng đó để đánh bắt cá. Lưới đăng được chắn ngang qua sông, hai bên là hai đó lớn để cá không bơi qua được, phải bơi vòng quanh và lọt vào đó. Mỗi tối, trước khi ánh mắt trời tắt, bố lại bơi xuồng ra hai bên đó dốc cá vào thùng mang lên bờ. Những buổi trưa, tiếng gọi “Đăng ơi” của thuyền bè qua lại giục mở lưới đăng cho họ đi qua cứ văng vẳng trong giấc ngủ chập chờn của con. Mùi cá tanh nồng nơi quần áo của mẹ, sức nặng của nước khi bố kéo đăng chưa bao giờ làm bố mẹ nản chí.
Sẽ không bao giờ con quên những tháng năm khốn khó của bố mẹ khi xưa…
Nhờ bàn tay của bố mẹ, ba chị em con đều được học hành đến nơi đến chốn. Chị gái con đã lập gia đình, là một người vợ chu toàn, một người mẹ đảm đang, một cô giáo gương mẫu và nhiệt huyết. Con dù không phải ông này bà nọ, dù không lắm của nhiều tiền nhưng cũng có nghề nghiệp đàng hoàng, hàng ngày ngồi văn phòng và sử dụng máy tính để làm việc. Em út còn nhỏ, đang theo học phổ thông và cố gắng phấn đấu vì ước mơ trở thành kỹ sư.
Còn bố mẹ, bây giờ cũng không khó khăn như xưa nữa, những lam lũ một thời đã đổi lại cho bố mẹ cuộc sống sung túc hơn. Những buổi tối quây quần chuyện trò bên con cháu với bố mẹ đó là niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất.
Giờ đây, khi con đã trưởng thành, chưa giúp gì cho bố mẹ đã vội bay cao bay xa. Khi con ngỏ ý muốn lấy anh ấy, mẹ bật khóc và thổn thức: như thế đồng nghĩa với việc bố mẹ sẽ mất con. Tình yêu, sự quan tâm anh dành cho con, tình cảm chân thành của anh với bố mẹ đã thuyết phục gia đình mình đi tới quyết định làm đám cưới cho con.
Ngày tổ chức hôn lễ, giữa toàn thể khách tới dự, mẹ dang tay ôm thật chặt lấy con, nước mắt lưng tròng. Còn bố, bố nắm chặt tay con rể, mắt đỏ hoe dặn dò: “Bố giao con gái bố cho con, nhớ chăm sóc con gái bố cẩn thận con nhé”. Đó là lần thứ hai con nhìn thấy bố khóc, lần thứ nhất là khi bà nội mất và bây giờ là khi con lấy chồng xa.
Khoảng cách từ Hà Nội về Nam Định không phải là quá xa xôi nhưng giữa tình yêu thương đong đầy của bố mẹ đó là thử thách thật lớn lao của tình phụ tử. Bố mẹ hãy yên lòng, con sẽ sống thật hạnh phúc, sẽ xứng đáng với sự kỳ vọng mà suốt cả cuộc đời bố mẹ dành cho con. Con yêu bố mẹ rất nhiều!
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. A letter
2. Grandpa"s violin
3. Ba ngọn nến lung linh - Phương Thảo ft Ngọc Lễ
(...)
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email: banbientap@newsmedia.vn.

Từ khóa : Newsmedia ,Radio newsmedia ,Radio Online ,Audio Book,Truyện ngắn ,Truyện dài ,Kinh dị ,Thiếu nhi ,Tình cảm ,Trinh thám ,Kiếm hiệp ,Chồng xa


0 nhận xét:

Your left Slidebar content. -->