slider1

CXAN - Số 9: Take me to your heart

(NewsMedia.VN) - Đêm đã khuya. Tôi không chắc nữa… nhưng có lẽ là như vậy. Phố vẫn còn đông người và có vẻ nhộn nhịp lắm. Nhưng tôi không nghe được nhịp sống đó, chỉ còn cảm nhận được văng vẳng bài hát mà mình ưa thích phát ra từ cái headphone bên tai.







Dòng người nhòe dần trong mắt tôi, tất cả chỉ còn lại một màu trắng xóa của những bông tuyết rơi tràn khắp không gian đêm. Trắng tinh khôi.
Tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn, trắng hơn và buốt hơn… nhưng… sao tôi không thấy lạnh?
Dường như da thịt tôi đã tê tái đến mất cảm giác. Nhưng cái cảm giác trống vắng và xót xa đến cùng cực thì vẫn hiện ra rất rõ ràng. Nó đang đông cứng, đang thiêu đốt và đang cắn xé từng phần của ngàn mảnh tim vỡ. Để mặc chân đưa lối, tôi chỉ biết bước đi và bước đi.
Đi… đi mãi rồi sẽ về đâu ?
Thực chất tôi cũng không biết mình muốn đi đâu, đang làm gì và đang ở đâu nữa. Hình như… tôi đang cố tìm một cái gì đó… một cái gì đó vốn rất quen thuộc nhưng trong phút chốc đã vụt biến mất trước mắt, làm tôi vô cùng hoang mang và trống rỗng.
Tôi đi tìm bình yên để đong lại hồn.
So many people, all around the world 
Tell me where do I find someone like you girl. 

1000 con hạc giấy bằng một điều ước. 
Ai đó đã nói với tôi như thế.
Căn phòng nhỏ được thắp bằng thứ ánh sáng màu vàng lờ mờ huyền ảo. sau khi chốt cửa phòng lại, tôi thả mình xuống chiếc đệm ấm áp, thật là dễ chịu. Chỉ trong thoáng chốc, hơi ấm của căn phòng đã bao trùm lấy tôi. Chả bù với cái rét mướt cuối thu ở ngòai trời, cây khô đến trụi lá.
Chiếc máy hát vẫn nhả từng dòng nhạc bất hủ êm ái. Ở góc phòng, cậu đang làm gì đó với vẻ chăm chú lắm.
“Cậu lúc nào cũng đến và đi như cơn gió” - Cậu khẽ nói.
“Cậu đang làm gì thế?” - Tôi hỏi. Thỉnh thoảng cũng nên để trí tò mò của mình được tự do. Ít ra là khi ở bên cậu thì tôi không cần phải chui rúc trong lớp vỏ ốc của mình.
“Gấp hạc giấy.” 
Cậu buông gọn câu trả lời, mắt vẫn không rới những tờ giấy vuông vuông đủ màu.
 “Để làm gì vậy ?” 
Cậu ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt trong vắt, có gì đó thật ấm áp và khác lạ… hình như đó gọi là tia là hy vọng – “Người ta nói gấp đủ 1000 con hạc giấy thì điều ước của mình sẽ được thực hiện. Thử không ? Dễ lắm, mình sẽ chỉ cậu gấp.” 
“Cậu tin điều này á ? Mà mình tưởng trò này chỉ dành cho tụi con gái thôi chứ ?” - Tôi hơi ngạc nhiên vì những điều cậu nói. Tôi thì vốn không tin vào mấy câu chuyện cổ tích hay bất cứ sự huyền diệu nào đại loại như vậy rồi.
“Nói là dành cho tụi con gái nhưng xem ra nó không thích hợp với cậu rồi.” 
“Uhm, thế cậu ước gì ?” 
“Mình ước rằng một ngày nào đó cậu sẽ thuộc về mình, hà hà.” 
Cậu cười như trêu ngươi tôi, giọng cười tinh nghịch mà dịu dàng: “Oài, đùa hoài. Đêm nay cho mình tạm trú ở đây nhé.” 
Tôi cuộn tròn người trong chăn, khẽ nói. Tôi đã quá mệt mỏi vì phải đối mặt với những thứ xung quanh mình rồi. Chỉ ở đây tôi mới có thể tìm sự yên bình.
“Mình không cho thì cậu sẽ đi đâu? Lại cãi nhau với bố mẹ à?” 
“Người lớn lúc nào cũng tự cho mình đúng cả, rồi mình sẽ dọn ra ở riêng thế này như cậu thôi” 
“Cậu không cần dọn ra riêng làm gì, nơi này luôn chào đón cậu” 
…hình như cậu còn nói gì nhiều lắm, nhưng mi mắt tôi cứ trĩu dần… trĩu dần rồi nặng chịch. Cậu đã ra đi trong một đêm sương. Tôi được báo lại như vậy. Không dằn vặt, không đau đớn. Chỉ là trong giấc ngủ… nhẹ như gió…
Và thế là cậu xa tôi. Hạc giấy vây vòng quanh, giang cánh đưa cậu đến thiên đường. Nơi đó không có tôi.
(...)

Danh sách beat sử dụng trong Radio: 
1. Đêm nằm mơ phố - Thùy Chi
2. Take me to your heart - M.L.T.R
3. Remember - Violin

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email: banbientap@newsmedia.vn.

0 nhận xét:

Your left Slidebar content. -->